Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1629: Mô phỏng Thời Gian Trường Hà, Hư giới chuyển động! (3)

Đôi bên đều biết không làm gì được đối phương nên chỉ có thể giằng co.
Thậm chí cũng chẳng có mấy dấu hiệu xung đột.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại mơ hồ nhận ra, lần này trên thực tế là Tiên tộc thua.
Dù sao U tộc đã xâm lấn đến tận Thiên giới, vậy mà Tiên tộc cũng không có cách nào đối phó.
Thế này không phải thua thì thế nào mới là thua?
Nhưng cũng may cuối cùng vẫn là giằng co.
U tộc cũng không có ý định tiến thêm một bước.
Nhìn khu vực U tộc xâm lấn phía xa, trong khoảng thời gian này Lục Trường Sinh đã nghe được một từ mới, chuyển hóa!
Khu vực này được gọi là chuyển hóa.
Dường như đã bị U tộc chuyển hóa, tại khu vực này ngay cả các vị Đạo Tổ cũng không có bất cứ ưu thế nào.
Điều này không khỏi khiến Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Trong khoảng thời gian này Lục Trường Sinh vẫn luôn thử nghiệm cảm ngộ đạo quả.
Tranh thủ để đạo quả viên mãn.
Đầu tiên hắn thử với Hư giới.
Hư giới tựa như đã hoàn toàn sẵn sàng.
Cái gì cũng có thể cấu tạo bên trong Hư giới.
Lục Trường Sinh muốn dùng thay đổi số lượng tạo thành thay đổi về chất lượng.
Bởi vậy hắn thử “chuyển vào” toàn bộ Thiên giới vào trong Hư giới.
Thế nhưng Hư giới càng lúc càng phong phú.
Càng lúc càng giống Thiên giới.
Nhưng tiến độ vẫn duy trì tại 90% như cũ, không có bất cứ biến hóa nào.
Lục Trường Sinh biết, là bởi thiếu khuyết thời gian.
Bên trong Hư giới không có quy tắc thời gian.
Dù cấu tạo bất cứ vật gì bên trong Hư giới, trên thực tế đều là hình ảnh đứng im.
Hết thảy đều đứng im.
Dù là Giới Hải cũng tốt, hay đạo tràng cũng được.
Đều hoàn toàn đứng im.
Cứ như thể một bức họa.
Hư giới có thần kỳ thế nào cũng chỉ là một bức họa, không thể biến thành một tòa thế giới được.
“Thời gian…”
Lục Trường Sinh không có chút manh mối nào.
Hắn không lĩnh ngộ được quy tắc thời gian.
Thậm chí ngay cả manh mối cũng không có.
Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh có cảm giác thất bại từ khi có được đỉnh cấp ngộ tính.
Hắn đã có đỉnh cấp ngộ tính.
Vậy mà muốn lĩnh ngộ quy tắc thời gian cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Dường như không có nơi nào để bắt đầu.
Đúng lúc này, một thông báo truyền khắp toàn bộ Thiên Đình.
Lục Trường Sinh cũng nhận được thông báo.
“Tất cả mọi người từ Thái Ất Tiên Tôn trở lên đều có thể xin lệnh rời khỏi Thiên giới, tới Hỗn Độn lịch lãm!”
Thông báo ngắn gọn đã dẫn tới sóng to gió lớn.
Thậm chí Lục Trường Sinh cũng nghe được tiếng bàn tán xôn xao của các Tiên Nhân.
“Có thể rời khỏi Thiên giới, tiến về Hỗn Độn rồi ư?”
“Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm qua đấy! Từ khi U tộc xâm lấn, chiến trường Thiên Ngoại mở ra, Thiên Đình co rút tất cả lực lượng, không cho phép bất cứ Tiên Nhân nào tiến vào Hỗn Độn lịch lãm mà chỉ có thể ở lại chiến trường Thiên Ngoại ngăn cản U tộc, sao giờ lại cho phép Thái Ất Tiên Tôn rời khỏi Thiên giới thế này?”
“Có lẽ liên quan tới khu vực bị U tộc chuyển hóa…”
Chuyện liên quan tới lão tổ U tộc thực ra là bí mật với các Tiên Nhân từ cấp độ Tiên Tôn trở xuống.
Có rất ít người biết chuyện về lão tổ U tộc.
Ngay cả Lục Trường Sinh cũng nhờ thông qua huyết mạch cấp Vương của U tộc mới biết đến lão tổ U tộc.
Tiên Nhân từ cấp độ Tiên Tôn trở xuống không hề hay biết Tiên tộc đang gặp phải cục diện nghiêm trọng nhường nào.
Ngược lại thì Lục Trường Sinh cũng đã có chút suy đoán.
Nhưng hắn không dám khẳng định.
“Trường Sinh Tiên Tôn, Bàn Tổ triệu kiến.”
Đá truyền tin của Lục Trường Sinh xuất hiện một tin nhắn.
Bàn Tổ đã triệu hoán nên tất nhiên Lục Trường Sinh lập tức đi tới điện Đạo Tổ.
Không lâu sau Lục Trường Sinh đã tới điện Đạo Tổ.
Trong điện Đạo Tổ chỉ có hai người là Lục Trường Sinh và Bàn Tổ.
“Bái kiến Bàn Tổ!”
Lục Trường Sinh cung kính hành lễ.
Hắn sẽ không thất lễ khi đối diện với Đạo Tổ, thậm chí còn bày tỏ lòng thành kính cao nhất có thể.
Dù sao hệ thống tu hành của Tiên tộc gần như là do một tay các vị Đạo Tổ sáng tạo ra.
Tất cả Tiên Nhân đều là đồ tử đồ tôn của các vị Đạo Tổ.
“Trường Sinh Tiên Tôn tới rồi, lại đây ngồi đi.”
Bàn Tổ tỏ ra hết sức ôn hòa.
Lục Trường Sinh khoanh chân ngồi xuống.
“Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi nhận được thông báo chưa?”
Bàn Tổ hỏi.
Lục Trường Sinh biết Bàn Tổ hỏi chuyện Thái Ất Tiên Tôn có thể tới Hỗn Độn lịch lãm, thế nên hắn gật đầu rồi nói: “Đệ tử đã nhận được thông báo, Thái Ất Tiên Tôn có thể ra ngoài Hỗn Độn lịch lãm. Vậy là tạm thời U tộc sẽ không phát động đại chiến phải không?”
“Không sai, tạm thời U tộc chỉ giằng co chứ không phát động đại chiến. Huống chi nếu có đại chiến thật thì chỉ cần tại Thiên giới là các Đạo Tổ có thể khống chế cục diện, bởi vậy cũng không cần nhiều Tiên Nhân như vậy nữa.”
“Để Thái Ất Tiên Tôn tiến vào Hỗn Độn lịch lãm cũng bởi chúng ta hy vọng có người sẽ mang về một tia hy vọng cho Thiên giới. Ngươi cũng biết chuyện về lão tổ U tộc rồi đấy, chúng ta không thể cứ ngồi im chờ chết được, chỉ cần một người có thể tấn thăng thành sinh mệnh Hỗn Độn là có thể ngăn cản lão tổ U tộc, từ đó cứu vớt Thiên giới!”
Lục Trường Sinh lập tức hiểu ra.
Đúng là như thế.
Giống những gì hắn đã suy đoán.
“Lão tổ U tộc là sinh mệnh Hỗn Độn sao?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Phải, lão tổ U tộc là sinh mệnh Hỗn Độn. Nhưng hình như lão tổ U tộc đại chiến với một vị sinh mệnh Hỗn Độn khác nên mới bị trọng thương, do đó hắn vẫn luôn ngủ say, có thể vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại, có thể ngay ngày mai hắn sẽ tỉnh lại, không ai nói chắc được.”
“Thế nhưng khả năng lão tổ U tộc tỉnh lại rất lớn. Một khi tỉnh lại, lão tổ U tộc có thể tuỳ tiện đánh tan Tiên tộc và chiếm cứ Thiên giới!”
Giọng nói của Bàn Tổ hết sức bình tĩnh.
Nhưng để nói ra nội dung khiến lòng người khiếp sợ.
Thì ra tình thế đã tồi tệ đến mức này.
Ngay cả Đạo Tổ cũng không có cách gì hay.
Nên chỉ có thể đem gửi gắm hy vọng vào các vị Thái Ất Tiên Tôn.
Hy vọng sau khi lịch lãm Hỗn Độn bọn hắn sẽ có cơ duyên tấn thăng thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận