Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 244. Bảng Thần Lực của chiến trường Bắc Vực, Đao Thập Nhị có tên trong danh sách! (3)



Chương 244. Bảng Thần Lực của chiến trường Bắc Vực, Đao Thập Nhị có tên trong danh sách! (3)




Vừa nghe thấy là Đao Thập Nhị thì đám người Bắc Lỗ đã chẳng chút do dự, vội cuống cuồng chạy trốn.
“Muộn rồi!”
Lục Trường Sinh hừ lạnh.
Ngay sau đó, tiếng sóng biển đột nhiên trở lên to hơn, như thể đã biến thành sóng gió ngập trời, hung hăng vỗ lên người đám võ giả Bắc Lỗ.
“A...”
Người Bắc Lỗ lập tức kêu lên thảm thiết, ánh đao màu máu lướt qua, mấy xác chết ngã rạp xuống đất.
Tất cả đã trở lại yên tĩnh như cũ.
Đầu của mấy xác chết này có thể cầm đi đổi bạc hoặc đổi một ít võ công ở Diễn Võ Lâu.
Nhưng Lục Trường Sinh chướng mắt.
Đầu của võ giả cấp độ Luyện Tạng đối với Lục Trường Sinh mà nói chẳng có mấy ý nghĩa.
Lục Trường Sinh quay đầu nhìn về một phía, thản nhiên nói: “Đầu của những người này cho các ngươi đấy.”
“Vèo”.
Lục Trường Sinh nói xong thì nhanh chóng biến mất tăm.
Khi Lục Trường Sinh vừa rời đi, phía mà hắn mới nhìn tới, bên dưới lớp cỏ xanh mướt đột nhiên có hai võ giả mặc áo đen chui ra.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập sợ hãi xen lẫn vui mừng.
“Là Đao Thập Nhị!”
“Đúng, chắc chắn là Đao Thập Nhị!”
“Đao Thập Nhị chướng mắt đầu võ giả Luyện Tạng nhưng chúng ta thì khác.”
“Nghe đồn Đao Thập Nhị hầu như đều giết người với một đao, lời đồn đúng là không phải giả, một đao vừa rồi quả thực là vô cùng khủng bố.”
“Không biết bao giờ chúng ta mới có thể đạt tới trình độ này đây?”
“Trên bảng Thần Lực mà Diễn Võ Lâu vừa công bố Đao Thập Nhị xếp hạng thứ tám mươi mốt, đúng là hoàn toàn xứng đáng!”
“Hì hì, hôm nay Đao Thập Nhị ra tay thì người Bắc Lỗ lại gặp xui rồi...”
Hai người rõ ràng cũng đã nghe qua cái tên “Đao Thập Nhị”.
Mỗi lần hắn ra tay thì với người Bắc Lỗ mà nói đều là thảm họa.
Nếu chạm mặt Đao Thập Nhị thì chắc chắn sẽ mất mạng!
Một mình Lục Trường Sinh cứ đi về phía trước.
Thảo nguyên quá rộng lớn.
Dù các võ giả không ngừng chém giết trên thảo nguyên nhưng nơi này thật sự quá lớn.
Rất có thể cả ngày hắn cũng không thu hoạch được gì.
Bởi hắn không gặp được người Bắc Lỗ nào.
“Hử? Mùi máu...”
Đột nhiên Lục Trường Sinh ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc từ đằng xa.
Hắn lập tức chạy tới chỗ có mùi máu.
Trong thảo nguyên, một người Bắc Lỗ đang hung hăng chém mấy võ giả của vương triều Đại Ngư.
“Võ giả của vương triều Đại Ngư yếu thật đấy.”
“Lâu vậy rồi mà vẫn chưa gặp được võ giả nào ra hồn cả.”
“Chẳng lẽ võ giả của vương triều Đại Ngư đều có trình độ cỡ này thôi à?”
“Diễn Võ Lâu vừa công bố bảng Thần Lực, thế mà lại không có tên ta...”
Người Bắc Lỗ này hình như là một đầu đà*.
(*头陀 – đầu đà hay Dhuta là người tu hành khắc khổ trong Phật giáo)
Trên cổ hắn còn đeo một chuỗi hạt châu.
Chỉ là những hạt châu này dường như đều dùng xương ngón tay mài giũa thành.
Mỗi một khúc xương đều đại biểu cho một đối thủ có phần quan trọng.
“Là Cốt Đầu Đà!”
“Cốt Đầu Đà thích nhất chém giết, hung ác ngoan độc, vô cùng tàn nhẫn. Vốn tưởng chỉ là nghe đồn nhưng giờ xem ra không sai, thậm chí còn hung tàn hơn cả lời đồn.”
“Thế nhưng bản thân Cốt Đầu Đà là cường giả đứng đầu cấp độ Bách Đỉnh, tung hoàn hơn chục năm rồi, ai làm gì được hắn chứ?”
“Ngay cả trên chiến trường Bắc Vực thì Cốt Đầu Đà cũng chưa từng thua. Nhưng hình như hắn không lọt vào danh sách một trăm người trên bảng Thần Lực!”
“Chính vì Cốt Đầu Đà không được xếp vào bảng nên hôm nay hắn đang vô cùng tức giận, chỉ sợ sẽ đại khai sát giới. Chúng ta trốn mau đi, nhất định phải dốc toàn lực mà trốn!”
Nhìn thấy Cốt Đầu Đà, mặt các võ giả vương triều Đại Ngư còn lại đều tái mét.
Tuy lúc họ tới chiến trường Bắc Vực cũng biết mình có khả năng sẽ mất mạng, thế nhưng họ không muốn chết một cách uất ức thế này.
Vì thế mấy người cuống cuồng bỏ chạy.
Thế nhưng bất kể họ trốn thế nào thì Cốt Đầu Đà dường như cũng có thể đuổi theo sát nút.
“Vèo”.
Đột nhiên các võ giả còn sót lại ngẩng phắt đầu lên.
Họ trông thấy cách đó không xa có một bóng người đang chậm rãi bước tới.
Nhìn thấy bóng người này họ đều ngẩn ra, sau đó lại mừng như điên.
“Đao Thập Nhị, chính là Đao Thập Nhị!”
“Đao Thập Nhị đứng thứ tám mươi mốt trên bảng Thần Lực tới đây vì săn giết Cốt Đầu Đà sao?”
“Mau, chạy tới gần Đao Thập Nhị thì chúng ta sẽ an toàn!”
Đám võ giả này đã mừng như điên.
Họ nhao nhao chạy về phía “Đao Thập Nhị”.
Họ biết rõ, Đao Thập Nhị đứng thứ tám mươi mốt trên bảng Thần Lực, mà Cốt Đầu Đà thậm chí còn không chen được vào bảng.
Ai mạnh ai yếu còn phải nghĩ à?
“Hử?”
Cốt Đầu Đà ngừng tay.
Hắn ngẩng đầu, cũng trông thấy bóng người mặc áo đen kia.
Đó là một đao khách.
Cả người mặc đồ đen, trên thân tỏa ra khí thế người lạ chớ lại gần.
Cốt Đầu Đà thích nhất là chơi trò mèo vờn chuột, thử thách lòng người.
Hơn nữa hắn còn thích tra tấn đối thủ, khiến đối phương chậm rãi cảm nhận được tuyệt vọng trước cái chết.
Thế nhưng khi trông thấy người áo đen này trong mắt Cốt Đầu Đà lại lóe lên một tia sáng.
Đao Thập Nhị!
Người đứng thứ tám mươi mốt trên bảng Thần Lực!
Mà Cốt Đầu Đà hắn tới tư cách lên bảng cũng không có.
Dù bảng Thần Lực chỉ vừa truyền ra, cũng không có quá nhiều người biết tới bảng này.
Thế nhưng nó đã trở thành tâm bệnh của Cốt Đầu Đà.
Một khi bảng Thần Lực được lan truyền rộng rãi thì khi ấy chẳng phải hắn sẽ trở thành trò cười sao?
Dù sao thì xưa giờ Cốt Đầu Đà cũng tự xưng mình là nhân vật hàng đầu trong cảnh giới Thần Lực.
Vậy mà còn chẳng chen được vào một trăm vị trí trên bảng Thần Lực.
Có điều mọi chuyện vẫn có cơ hội để thay đổi.
Mỗi tháng bảng Thần Lực sẽ đổi mới một lần.
Cốt Đầu Đà muốn lên bảng cũng không khó, chỉ cần đánh chết người có tên trên bảng Thần Lực là được.
Mà lúc này cơ hội tới rồi.
“Đao Thập Nhị, một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi có tư cách gì mà đứng ở vị trí thứ tám mươi mốt trên bảng Thần Lực chứ?”
“Vị trí của ngươi, ta muốn!” Hết chương 244.



Bạn cần đăng nhập để bình luận