Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1008. Pháp Thiên Tượng Địa lộ thần uy! Lục Trường Sinh trấn áp linh bảo, bóp vỡ Hóa Thần!



Chương 1008. Pháp Thiên Tượng Địa lộ thần uy! Lục Trường Sinh trấn áp linh bảo, bóp vỡ Hóa Thần!




Năm tòa, sáu tòa, bảy tòa, tám tòa, chín tòa...
Số lượng Thần Sơn Thái Cổ được linh bảo Di Sơn Ấn gia tăng ngày càng nhiều, dường như uy năng cũng ngày càng kinh khủng.
Nhưng Thiên Cương lão tổ không có chút phấn khởi hay vui vẻ nào cả.
Trái lại ngày càng tuyệt vọng.
Hắn chìm vào trong hoảng sợ.
Bởi vì, dù Thiên Cương lão tổ thúc giục linh bảo phóng ra mười tòa Thần Sơn Thái Cổ, nhưng hình như Lục Trường Sinh không có bất kỳ thay đổi nào.
Dường như không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào.
Vẫn đẩy linh bảo Di Sơn Ấn lên từng tấc một.
“Sao có thể?”
“Linh bảo mất hiệu lực rồi sao?”
“Hình như Lục Trường Sinh hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì cả.”
“Đã là mười tòa Thần Sơn Thái Cổ rồi, rốt cuộc Lục Trường Sinh này làm sao vậy? Thân thể của hắn vẫn đang không ngừng bành trướng, đội lấy linh bảo không ngừng lớn lên, một khi hắn ra tay, uy năng sẽ kinh khủng cỡ nào chứ?”
Trong lòng của rất nhiều người cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.
Lục Trường Sinh vẫn chưa ra tay.
Chỉ là bành trướng thân thể.
Nhưng linh bảo lại không trấn áp được.
Lúc này, Thiên Cương lão tổ không nghĩ ngợi nhiều được nữa.
Hắn hét lớn một tiếng: “Linh Tôn, giúp ta một tay! Ta sẽ mở hoàn toàn cấm chế của ngươi, phóng ra mười tám tòa Thần Sơn Thái Cổ!”
Thiên Cương lão tổ dứt lời.
“Đùng!”
Khí thế của linh bảo tăng vọt.
Hai màu trắng đen quả thực nồng nặc tới cực điểm.
“Hi hi hi.”
“Hoàn toàn cởi bỏ cấm chế rồi.”
“Ta có thể hoàn toàn vươn người rồi...”
Bên trong linh bảo truyền ra tràn âm thanh của đứa trẻ.
Đó là âm thanh của khí linh linh bảo Di Sơn Ấn.
Linh bảo có linh, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Vì thế, dưới sự nỗ lực của khí linh linh bảo cùng với Thiên Cương lão tổ, uy năng của linh bảo Di Sơn Ấn bị kích phát đến cực hạn.
Mười tám tòa Thần Sơn Thái Cổ được phóng ra ngay tức khắc.
“Ầm đùng đùng!”
Sóng khi khủng bố, trùng trùng điệp điệp cuốn về phía bốn phương tám hướng.
Đây là toàn bộ uy năng của linh bảo Di Sơn Ấn.
Thật sự là kinh thiên động địa.
“Phụt!”
Cuối cùng, Pháp Thiên Tượng Địa của Lục Trường Sinh cũng dừng lớn lên.
“Thành rồi!”
“Lục Trường Sinh có mạnh hơn nữa thì cũng có cực hạn, cùng nhau phóng ra mười tám tòa Thần Sơn Thái Cổ bên trong linh bảo là sức mạnh khủng bố cỡ nào chứ? Cấp bậc Hóa Thần hoàn toàn không thể ngăn cản được.”
“Không sai, mười tám tòa Thần Sơn Thái Cổ đủ để trấn áp tất cả!”
Thấy Lục Trường Sinh cuối cùng cũng ngừng lại, đông đảo tu sĩ Hóa Thần đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy thực sự là quá dọa người rồi.
Pháp Thiên Tượng Địa của Lục Trường Sinh cứ như không có cực hạn vậy.
Vẫn điên cuồng bành trướng.
Đẩy Thần Sơn Thái Cổ lên.
Ai có thể chống đỡ được điều này chứ?
Nhưng Lục Trường Sinh lại chống đỡ được.
Bỗng nhiên Lục Trường Sinh bộc phát, thực sự là đã dọa đám người Hóa Thần.
Nhưng cũng may, linh bảo không hổ là linh bảo, chung quy vẫn là có thể trấn áp tất cả!
Sự tình vẫn chưa đến mức thoát khỏi sự khống chế của Thiên Cương lão tổ.
Vì vậy, bọn họ đưa mắt nhìn về phía Thiên Cương lão tổ.
Thậm chí hận không thể bảo Thiên Cương lão tổ ra tay giết Lục Trường Sinh ngay, để loại bỏ hậu họa.
Chỉ là, bọn họ thấy biểu cảm của Thiên Cương lão tổ dường như có chút không đúng.
Dường như... rất khiếp sợ?
Nhưng Thiên Cương lão tổ đang sợ cái gì chứ?
Không phải đã trấn áp Lục Trường Sinh rồi sao?
Vì thế, bọn họ lần nữa tập trung nhìn vào.
Vừa nhìn, đã khiến toàn thân bọn họ rung động.
Chỉ thấy linh bảo Di Sơn Ấn tuy tản ra rất nhiều ánh sáng trắng đen.
Nhưng dù nó có đè xuống dưới như thế nào, chung quy vẫn không cách nào khiến Lục Trường Sinh cúi mình.
Pháp Thiên Tượng Địa của Lục Trường Sinh quả thật đã dừng bành trướng.
Nhưng dừng lại này có phải là bị linh bảo áp chế hay không?
Hiện tại bọn họ có chút nghi ngờ.
Giây tiếp theo, bọn họ đã biết đáp án.
Pháp Tiên Tượng Địa của Lục Trường Sinh đột nhiên mở miệng nói: “Linh bảo tốt, trái lại không nỡ hủy ngươi.”
“Vậy thì qua đây.”
Pháp Thiên Tượng Địa khổng lồ của Lục Trường Sinh trực tiếp vươn một tay ra.
Bàn tay này che lắp mặt trời, cấp tốc bành trướng.
Trong nháy mắt, hình như còn lớn hơn linh bảo Di Sơn Ấn mấy lần.
Linh bảo Di Sơn Ấn cứ như một phương tiểu ấn phía trước bàn tay của Lục Trường Sinh.
Sau đó, bàn tay của Lục Trường Sinh vồ mạnh một cái.
Trong nháy mắt, bắt được linh bảo Di Sơn Ấn.
“Ầm!”
Linh bảo Di Sơn Ấn đang chấn động kịch liệt, dường như muốn tránh thoát khỏi ràng buộc bàn tay của Lục Trường Sinh.
Mười tám Thần Sơn Thái Cổ gần như hiển hiện ra ngoài.
Nhưng bàn tay của Lục Trường Sinh vẫn không nhúc nhích.
Mặc cho linh bảo giãy giụa như thế nào, đều không ảnh hưởng tới Lục Trường Sinh.
“Vẫn còn muốn thoát à?”
“Không cho ngươi nếm chút mùi đau khổ thì ngươi sẽ không yên tĩnh.”
Nói xong, bàn tay của Lục Trường Sinh bóp nhẹ.
Hư ảnh mười tám Thần Sơn Thái Cổ phía trên linh bảo bị bàn tay của Lục Trường Sinh nhẹ nhàng bóp lấy, tán loạn trong nháy mắt.
Còn có lượng ánh sáng hai màu trắng đen, bị bàn tay của Lục Trường Sinh đè đến cực hạn, cuối cùng đè vào trong linh bảo.
“Hu hu hu...”
“Mau buông ta ra...”
“Ác nhân nhà ngươi, dù là Côn Vũ tổ sư trước đó cũng không dám đối đãi với ta như thế...”
Trong linh bảo truyền ra tiếng nức nở của đứa trẻ.
Thậm chí, còn có giọng điệu thẹn quá hóa giận.
Đây là khí linh của linh bảo.
Nhưng Lục Trường Sinh lại lười để ý.
Hắn trực tiếp hung hăng vỗ một cái lên trên linh bảo.
“Bốp!”
Linh bảo trực tiếp bị vỗ bay, run rẩy muốn rơi xuống, nhưng lại bị một tay của Lục Trường Sinh nắm lấy.
“Thành thật chút đi.”
Khí linh hiện ra bóng dáng, đôi mắt to không gì sánh được đang ấm ức.
Cứ như sắp rơi nước mắt.
Nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
“Đại ác nhân” trước mắt thực sự quá đáng ghét, vậy mà lại trực tiếp tát hắn.
Thậm chí còn khiến hắn rất đau.
Nếu như tát thêm mấy cái, có lẽ cơ thể của hắn sẽ nổ tung mất.
Bởi vậy, tuy khí linh có tức giận, có ấm ức đi chăng nữa, cũng không dám nói gì cả. Hết chương 1008.



Bạn cần đăng nhập để bình luận