Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 15. Đại Hà Tráng Huyết công viên mãn, khí huyết tăng vọt!



Chương 15. Đại Hà Tráng Huyết công viên mãn, khí huyết tăng vọt!




Không, kia không còn là lớn mạnh nữa mà chính là tăng vọt.
Áng chừng phải tăng vọt gấp mấy lần!
Khí huyết cuồn cuộn, cả căn phòng như thể cũng trở lên “ấm áp” hơn.
“Tách”.
Lục Trường Sinh mở choàng mắt.
“Đại Hà Tráng Huyết công viên mãn, tăng 3 điểm ngộ tính.”
Trước mắt Lục Trường Sinh xuất hiện một dòng chữ nhỏ.
“Rốt cuộc Đại Hà Tráng Huyết công cũng tới tầng thứ ba rồi, môn võ này cũng đã viên mãn, không thể tăng lên được nữa.”
“Có điều gia tăng 3 điểm ngộ tính chứng tỏ Đại Hà Tráng Huyết công cũng không kém, có thể coi là loại võ công cấp ba!”
Lục Trường Sinh nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Võ công cấp ba” là do Lục Trường Sinh dựa vào số điểm ngộ tính của mình để phân chia.
Lục Trường Sinh phát hiện mỗi môn võ công viên mãn có thể gia tăng nhiều hoặc ít ngộ tính thật ra đều phụ thuộc vào độ khó hoặc độ cao thâm của chính bản thân môn võ ấy.
Thế nên hắn dựa vào số điểm ngộ tính tăng lên để phân chia các loại võ công.
Ví dụ như Quyền pháp cơ bản, Đao pháp cơ bản, Kiếm pháp cơ bản hay các loại vũ kỹ cơ bản nhất đều chỉ có thể tăng 1 điểm ngộ tính, đó là võ công cấp một.
Mà Hổ Phác Thủ, Thập Nhị Lộ Đàm Thối, Thiết Tuyến Quyền... có thể gia tăng 2 điểm ngộ tính chính là võ công cấp hai.
Còn Đại Hà Tráng Huyết công giúp gia tăng 3 điểm ngộ tính vừa rồi chính là võ công cấp ba.
Đó cũng là môn võ công cấp ba duy nhất Lục Trường Sinh được tiếp xúc hiện giờ.
Hắn vốn tưởng Đại Hà Tráng Huyết công chỉ là môn võ thông thường trong Diệu Thủ Viên, không phải thứ gì quý báu lắm.
Không ngờ đây lại là võ công cấp ba, ngược lại có vẻ chính hắn đã đánh giá thấp Đại Hà Tráng Huyết công.
Võ công cấp ba viên mãn khiến khí huyết trong người Lục Trường Sinh trở lên cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ là Lục Trường Sinh cảm thấy dường như vẫn chưa đủ.
Khí huyết của hắn dường như vẫn có thể tiếp tục tăng trưởng.
Hắn nhớ lại lời Mạnh sư phụ ở võ quán Phi Hạc từng nói.
Cảnh giới Luyện Thể có ba tầng, căn cơ càng vững chắc thì về sau lại càng có hi vọng dịch tủy hoán huyết, thăng cấp lên cảnh giới Thần Lực!
Hiện giờ Lục Trường Sinh dựa vào Đại Hà Tráng Huyết công đẩy mạnh khí huyết, nhưng vẫn chưa đạt tới cực hạn, vẫn còn rất nhiều không gian phát triển.
“Có lẽ Diệu Thủ Viên cũng có loại võ công mạnh hơn cả Đại Hà Tráng Huyết công, nhưng họ sẽ không cho học đồ luyện thứ đó. Hiện giờ dù ta đã là học đồ dược sư nhưng cũng không tiếp cận loại võ công cốt lõi trong Diệu Thủ Viên được.”
“Nếu muốn tiếp tục giúp khí huyết lớn mạnh thì phải nghĩ cách khác, tốt nhất là tiếp tục luyện loại võ công làm gia tăng khí huyết, đặc biệt là những loại võ công thượng thừa.”
“Lần trước nữ chủ quán bán vũ kỹ ở chợ đêm từng nói có loại võ công Rèn Cốt, Luyện Tạng. Nếu đã có võ công Rèn Cốt và Luyện Tạng thì võ công Tráng Huyết thượng thừa chắc hắn cũng sẽ có.”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên. Xem ra hắn lại phải tới chợ đêm lần nữa rồi.
Lục Trường Sinh sờ trên người, hắn có chỉ có hai mươi lạng bạc.
Đây là tất cả số tiền hắn có lúc này.
Trong ba tháng qua hắn vẫn luôn mua Bát Trân Bổ Huyết Tán, nếu không có nó Đại Hà Tráng Huyết công của hắn cũng không thể tiến bộ nhanh vậy được.
Hiệu quả của Bát Trân Bổ Huyết Tán quả thực rất tốt, nhờ nó mà chỉ trong ba tháng khí huyết của hắn đã tăng rất nhiều lần.
Tiếc là nó rất đắt.
Hắn gần như đã tiêu hết bạc, giờ rất muốn tới chợ đêm mua võ công Tráng Huyết nhưng hắn lại không đủ bạc.
“Bạc... ngược lại thì có thể dùng dược liệu để đổi!”
Lục Trường Sinh thấp giọng thì thào.
Cũng may trong ba tháng qua hắn cũng không nhàn rỗi mà đã có chuẩn bị trước.
Trong ba tháng hắn liên tục vào núi lấy hết dược liệu quý báu trong sơn cốc ra ngoài, hơn nữa còn sử dụng thủ pháp bào chế học được ở Diệu Thủ Viên để xử lý rồi cất giữ chỗ dược liệu kia.
Gom góp ba tháng, số lượng dược liệu phải nói là cũng đáng kể.
Hơn nữa đều là dược liệu quý giá, hắn tin một khi xuất hiện sẽ đổi được một món tiền lớn.
Lục Trường Sinh lấy một cái hòm gỗ dưới gầm giường ra.
Mở hòm ra, bên trong đầy ắp dược liệu quý giá hắn tích cóp trong ba tháng qua.
Lục Trường Sinh gói dược liệu vào bọc rồi ra cửa.
Tám phần dược phô trong thành Nam Dương đều nằm dưới trướng Diệu Thủ Viên, nhưng hai phần còn lại cũng đã đủ để Lục Trường Sinh bán ra những loại dược liệu quý giá này.
Lục Trường Sinh rất cẩn thận, hắn chọn năm dược phô khác nhau, ở mỗi nơi lại bán một ít dược liệu quý.
Cuối cùng hắn kiếm được một khoản rất lớn, tổng cộng tới hơn một nghìn hai trăm lạng bạc.
Con số này thậm chí đã vượt qua sức tưởng tượng của Lục Trường Sinh.
Đám đạo tặc khi trước không từ hiểm nguy kiếm được vàng bạc châu báu cũng mới chỉ có hơn tám trăm lạng.
Nhưng giờ Lục Trường Sinh chỉ bán đi một ít dược liệu mà đã lãi ra hơn một nghìn hai trăm lạng bạc rồi.
“Cũng nhờ nhân sâm, nhân sâm hoang dại đều có trăm năm tuổi nên giá cũng rất đắt.”
“Xem ra sơn cốc kia đúng là bảo địa. Tiếc là ba tên đạo tặc đó có bảo sơn trong tay mà lại không biết, đã thế còn phải đi làm trộm cướp nữa chứ.”
Trong lòng Lục Trường Sinh hừng hực phấn khích.
Trong sơn cốc không thiếu nhân sâm và các loại dược liệu quý.
Chỉ cần hắn tiêu tốn một ít thời gian vào núi hái thuốc thì về sau sẽ có rất nhiều tiền.
Lục Trường Sinh quay lại Diệu Thủ Viên.
Hắn đã đổi hết một nghìn hai trăm lạng bạc thành ngân phiếu, rồi giấu trong phòng.
“Bạc chắc là đủ rồi, nhưng chợ đêm rất hỗn loạn, một khi ta vào chợ đêm thu mua nhiều loại võ công Tráng Huyết thì cũng không có gì bảo đảm sẽ không bị nhắm tới như lần trước.”
“Không phải lần nào ta cũng có thể may mắn thoát khỏi đám người thích dò xét ở chợ đêm.”
“Thế nên ta nhất định phải có đủ thực lực tự bảo vệ mình!”
Lục Trường Sinh tập trung tinh thần xem xét bảng thuộc tính.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: 147 (Nhân trung chi tư)
Thiết Sa Chưởng: Đại thành
Đại Hà Tráng Huyết công: Tầng thứ ba viên mãn



Bạn cần đăng nhập để bình luận