Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 68. Người thiết giáp đáng sợ! (2)



Chương 68. Người thiết giáp đáng sợ! (2)




Ánh mắt Lục Trường Sinh lóe lên.
Hắn không ngu ngốc, thân thể máu thịt làm sao có thể va chạm với thiết giáp được.
"Vèo".
Lục Trường Sinh sử dụng thân pháp nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt, hắn đã tránh thoát được đòn đánh này.
Cùng lúc đó, hắn đi tới trước một tấm bàn đá mà Thẩm Ưng đang né tránh.
Lục Trường Sinh dùng hai tay nhấc bổng bàn đá lên.
Bàn đá bị nhấc lên.
"Rầm rầm".
Lục Trường Sinh ném bàn đá về phía Triệu Hưng.
Triệu Hưng dùng một quyền đập mạnh vào bàn đá.
"Uỳnh".
Bàn đá bị chia năm xẻ bảy, thế nhưng trong lớp bụi mù tràn ngập, Lục Trường Sinh đột ngột xuất hiện trước mặt Triệu Hưng.
"Đại Lực Kim Cương chưởng!"
Lục Trường Sinh vỗ liên tục mấy chưởng vào ngực Triệu Hưng.
Đại Lực Kim Cương chưởng là một môn vũ kỹ cấp ba, uy lực của nó không quá mạnh nhưng môn vũ kỹ này lại có một loại kỹ xảo là "chấn".
Nó có thể truyền sức mạnh vào trong cơ thể người và làm đối thủ bị chấn thương.
Lúc này, Lục Trường Sinh đang truyền sức mạnh vào bên trong thiết giáp của Triệu Hưng và làm Triệu Hưng chấn thương.
Triệu Hưng thực sự đã bị đập đến mức lùi lại vài bước.
Nhưng rõ ràng là tố chất thân thể của hắn cực kỳ mạnh mẽ, hắn chịu mấy chưởng nhưng vẫn không hề mất một sợi tóc rồi lại lao vọt tới, đập một quyền về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cũng dựa vào thân pháp để tránh được ngay trong lúc hiểm nguy, đồng thời, hắn cũng mau chóng lùi về sau để kéo dài khoảng cách.
"Đại Lực Kim Cương chưởng cũng vô dụng."
"Muốn dựa vào kỹ xảo để khiến Triệu Hưng chấn thương là việc bất khả thi rồi."
Lục Trường Sinh cảm thấy thật là đau đầu.
Thật ra hắn không có vũ khí phù hợp.
Nếu hắn có một cây búa lớn, nặng vài trăm cân thì nhất định hắn có thể đập chết đối phương.
Nhưng bây giờ, Lục Trường Sinh không có thứ vũ khí như vậy.
"Từ từ đã, cây cột kia..."
Mắt Lục Trường Sinh sáng rực lên.
Để xây dựng sao cho đại sảnh dưới lòng đất này không sụp xuống, thật ra nơi này cũng phải có cột chống, hơn nữa còn có rất nhiều.
"Tiểu tử, vô ích thôi. Với chút chấn động ấy của ngươi thì dùng để bản sứ gãi ngứa còn tạm được, chịu chết đi!"
Triệu Hưng rảo bước về phía Lục Trường Sinh.
"Vèo".
Lục Trường Sinh đột ngột chạy vài bước về phía một cây cột trước mặt.
Hắn nhìn cây cột này từ trên xuống dưới rồi bỗng nhiên dang hai tay ôm lấy cột, sau đó hít một hơi thật sâu.
"Rầm".
Khí huyết của Lục Trường Sinh lập tức ầm ầm bùng nổ, huyết dịch trong cơ thể như sóng biển liên tục chồm lên.
Chỉ một lát, dường như cả đại sảnh dưới lòng đất này đã bị khí huyết của Lục Trường Sinh nhuộm thành màu máu.
Thậm chí ngay cả nhiệt độ của lòng đất phía dưới đại sảnh cũng nhanh chóng tăng cao, điều này đủ cho thấy sức nóng cuồn cuộn trong khí huyết của Lục Trường Sinh!
Cùng lúc đó, Lục Trường Sinh như cảm nhận được phía sâu trong khung xương của mình đang có một luồng sức mạnh lớn tuôn ra.
Khí huyết, ngọc cốt, cơ bắp, máu thịt, huyết dịch, tất cả sức mạnh của những thứ này đã bùng nổ toàn bộ, tất cả đều tập trụng lại ở hai cánh tay.
"Lên!"
Lục Trường Sinh hét to một tiếng, gân xanh khắp người lộ ra.
Sau khi bị hắn ôm như vậy, cây cột to lớn đã bắt đầu từ từ lung lay, điều này làm cho cả đại sảnh như đang chấn động.
"Sao có thể thế được?"
Triệu Hưng nhìn thấy cảnh này thì thì tỏ vẻ khiếp sợ ra mặt.
Một cây cột khổng lồ như vậy thì ngoài cảnh giới Thần Lực ra, làm gì còn ai có thể rút lên được nữa?
Nhưng đây chính là sự thật.
Cây cột đang rung lắc rất mạnh, nó có thể bị Lục Trường Sinh nhổ ra bất cứ lúc nào.
Triệu Hưng lập tức không có bất kỳ do dự nào mà nhanh chóng lao về phía Lục Trường Sinh, hắn muốn cản Lục Trường Sinh rút cây cột lên.
"Rầm rầm rầm".
Cây cột vẫn rung lắc dữ dội tại chỗ nhưng nó cũng không hề bị đứt gãy.
Lục Trường Sinh hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, khí huyết của hắn bắt đầu hóa thành những sợi nhỏ xíu, đây là khí huyết hóa sợi tơ!
Sau khi khí huyết của Lục Trường Sinh hóa thành sợi tơ, chúng nhanh chóng bao trùm khắp cây cột.
Từng sợi từng sợi khí huyết nhỏ như tơ tằm cũng giống y như từng xúc tu màu máu tí hon bò đầy cột.
Từ xa nhìn lại, nó làm người ta có cảm giác không rét mà run.
Đây chính là công dụng kỳ diệu của sợi tơ khí huyết.
Khi trước, khí huyết của Lục Trường Sinh đã hóa thành sợi tơ trong lúc luyện tạng, chẳng ngờ ngoại trừ công dụng để rèn luyện phủ tạng ra thì sợi tơ khí huyết còn có thể có tác dụng như thế này.
Một khắc sau, tất cả sợi tơ khí huyết của Lục Trường Sinh đều bùng nổ.
Dường như có nghìn vạn xúc tu đang cùng nhau dồn sức, cây cột khổng lồ lại càng rung mạnh hơn nữa.
Trước đây, Lục Trường Sinh vẫn luôn sử dụng Thuấn Sát thuật, hắn giết người trong chớp mắt, giết người trong vô hình.
Nhưng thứ Lục Trường Sinh có đâu chỉ là tốc độ.
Ngược lại, trong khoảng thời gian này, Lục Trường Sinh đã đạt được khí huyết cực hạn, Ngọc Cốt lại thêm một lần thay máu nữa.
Tố chất thân thể của hắn đã nằm trong hàng ngũ đứng đầu nếu so với các võ giả ở cảnh giới Luyện Thể.
Có rất ít võ giả ở cảnh giới Luyện Thể đạt được tố chất thân thể so sánh được với Lục Trường Sinh.
Do đó, sức mạnh của Lục Trường Sinh thật sự rất khủng khiếp, chẳng qua hắn vẫn chưa từng bùng phát toàn bộ sức lực mà thôi.
Còn bây giờ, Thuấn Sát thuật đã không còn tác dụng, lại bị thiết giáp của Triệu Hưng khắc chế, hắn nhất định phải bùng nổ ra toàn bộ sức mạnh.
"Răng rắc".
Rốt cục, nhờ có sự giúp đỡ từ vô số sợi tơ khí huyết, cây cột khổng lồ cũng gãy.
Lục Trường Sinh dồn lực rút lên, toàn bộ cây cột cũng đã gãy. Sau đó, Lục Trường Sinh lôi cột về phía sau, cây cột dài tới vài trượng đã nằm trong tay hắn.
Nhưng mà cây cột này quá lớn.
Lục Trường Sinh chỉ có thể ôm nó bằng cả hai tay.
Thế nhưng hắn lại không hề cảm thấy bất tiện, ngược lại, hắn còn cảm thấy rất vui sướng. Hết chương 68.



Bạn cần đăng nhập để bình luận