Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1258. Trời giáng thần chưởng diệt Khư Sơn (4)



Chương 1258. Trời giáng thần chưởng diệt Khư Sơn (4)




“Đến trước được trước. Huống hồ chúng ta vẫn luôn truy sát Âu Phục Xuân mấy ngày nay, các hạ mới tới nơi này đã muốn cướp đoạt bảo vật trên người Âu Phục Xuân, chẳng phải quá mức coi thường chúng ta sao.”
Năm người hiển nhiên không từ bỏ bảo vật trên người Âu Phục Xuân.
Thậm chí coi Lục Trường Sinh hành nguồ muốn cướp đoạt bảo vật.
“Bảo vật?”
Lục Trường Sinh nở nụ cười.
Nhưng hắn cũng lười giải thích.
Năm tên cấp bậc Linh Thể, hắn lười dài dòng.
“Nếu không đi, vậy các ngươi không cần đi nữa.”
Lục Trường Sinh lập tức vung tay, sau đó cong ngón bắn ra.
Năm luồng khí nháy mắt bắn ra, nhắm về phía năm người.
“Véo vèo vèo”.
Năm luồng khí khiến sắc mặt năm người đại biến, dường như cảm thấy uy hiếp cái chết đang cận kề.
“Bùm bùm bùm”.
Sau khi Lục Trường Sinh bắn ra năm luồng khí, đầu và thân thể năm người nổ tung, bốc thành một đám sương máu.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Đã chết!
Năm tên cao thủ Linh Thể mạnh mẽ này vậy mà bị nam nhân xa lạ trước mắt này đồng loạt đánh bại
Hơn nữa không phải thủ đoạn kinh thiên động địa gì, chỉ là năm luồng khí thôi.
Âu Phục Xuân biết rõ mười mươi thực lực của năm người này.
Sao lại không thể ngăn cản năm luồng khí?
Chỉ có một khả năng.
Người trước mắt mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Thậm chí, vượt qua sức tưởng tượng của hắn.
Tuy cường giả Thần Thể cũng không thể vừa búng tay đã đánh bại năm cường giả Linh Thể.
“Im lặng.”
Ánh mắt Lục Trường Sinh lại dừng trên người Âu Phục Xuân.
Hắn không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn Âu Phục Xuân.
Nhìn chăm chú như vậy, khiến Âu Phục Xuân cảm thấy da đầu như đang run lên.
Hắn không biết người xa lạ trước mắt rốt cuộc có đến vì bảo vật trên người hắn hay không.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể kiên trì, cung kính nói: “Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.”
Tuy rằng nhìn qua Lục Trường Sinh rất trẻ.
Nhưng chỉ là dung mạo thôi.
Rất nhiều người dù không thể trường thọ, nhưng trú nhanh lại không phải vấn đề
Nhìn Lục Trường Sinh trẻ tuổi, nhưng hắn hoàn toàn có thể là một “lão quái vật”, Âu Phục Xuân không dám khinh thường chút nào.
“Gia tộc Âu thị chỉ còn lại mình ngươi?”
Rất lâu sau đó, Lục Trường Sinh mới chậm rãi mở miệng.
“Đúng vậy gia tộc, Âu thị chỉ còn lại một mình ta...”
Âu Phục Xuân nghĩ đến đây, không khỏi cúi đầu.
“Vậy ngươi có biết đây là nơi nào?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Nơi này…”
Âu Phục Xuân nhìn thoáng qua bốn phia, sau đó lo sợ bất an nói: “Dựa theo ghi chép của gia tộc Âu thị ta, Khư Sơn này từng là nơi luyện khí của gia tộc Âu thị ta, chỉ là một ngày tai họa từ trên trời ập xuống, nơi luyện khí của gia tộc Âu thị cũng biến thành một bãi phế tích…”
Thật ra Âu Phục Xuân cũng khá không tin tưởng.
Dù là ghi chép của gia tộc.
Nhưng khu Khư Sơn này rộng lớn lại hoang vu vô cùng.
Sao có thể là nơi luyện khí?
Huống hồ, nơi này không thể tìm thấy được bất kể dấu vết luyện khí.
Âu Phục Xuân càng không thể tưởng tượng, gia tộc sao có thể lấy một ngọn núi để luyện khí.
Quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, khi gia tộc Âu thị truyền thừa đến tay hắn, gần như đã không còn luyện khí.
Nếu có thể luyện khí, gia tộc Âu thị dù xuống dốc thế nào cũng không thể lưu lạc đến tình trạng này.
“Ngươi không tin?”
“Thì ra ngay cả hậu nhân gia tộc Âu thị cũng không tin tưởng gia tộc mình từng huy hoàng vĩ đại đến cỡ nào.”
“Coi như không khác gì gia tộc Âu thị bị đứt rễ.”
Giọng điệu Lục Trường Sinh vẫn rất bình tĩnh.
Hắn đột nhiên đưa tay về phía Âu Phục Xuân.
“Vụt”.
Âu Phục Xuân bất ngờ không kịp đề phòng, cả người bị giam cầm.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Trường Sinh cầm ra một hộp gỗ tinh xảo từ trong ngực hắn
“Tiền bối, ngươi…”
Ánh mắt Âu Phục Xuân tràn ngập tơ máu.
Bảo vật!
Đó là bảo vật truyền thừa cuối cùng của gia tộc Âu thị.
Quả nhiên, người trước mắt cũng chỉ đến vì bảo vật trên người hắn thôi.
Dù trước đó cứu hắn nhưng cũng chỉ vì muốn độc chiếm bảo vật.
Thế nhưng, Âu Phục Xuân còn có cách nào?
Đối phương quá mạnh mẻ.
Chỉ trong nháy mắt, năm tên cao thủ cấp bậc Linh Thể bị biến thành bột mịn.
Huống chi là hắn?
Hiện tại hắn bị giam cầm, muốn cử động một chút còn không được, sao có thể giữ được bảo vật trên người?
Gương mặt Âu Phục Xuân lộ đầy vẻ tuyệt vọng.
“Xem ra hôm nay ta khó thoát khỏi cái chết…”
Âu Phục Xuân hiểu rõ.
Bảo vật bị thu lại, hắn sẽ không còn giá trị.
Sẽ bị giết chết.
Hắn vừa chết, Âu gia thật sự tuyệt hậu, hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử.
“Tách.”
Lục Trường Sinh mở chiếc hộp.
Bên trong hộp là một viên ngọc đẹp.
Hắn nhìn lướt qua đã biết món bảo vật này rất quý giá.
Có thể trợ giúp người thường thuận lợi luyện hóa thần vật.
Thậm chí có thể tăng cơ hội lớn luyện hóa thần vật cấp độ Thần Thể.
Thứ này là bảo vật vô thượng với người của Côn Ngô giới.
Nhưng với Lục Trường Sinh, nó không đáng giá nhắc đên.
Tuy nhiên, trên mĩ ngọc có mộ đồ án, rõ rành là đồ án của “gia tộc Âu thị”.
Lần này, Lục Trường Sinh xác nhận đối phương thật sự là hậu nhân gia tộc Âu thị.
“Vèo.”
Lục Trường Sinh vung tay, hộp gỗ lại lần nữa rơi vào tay Âu Phục Xuân
Lục Trường Sinh không hề lấy bảo vật trong hộp gỗ.
Âu Phục Xuân mở to hai mắt nhìn, nhìn hộp gỗ trong tay, trong lòng vừa sợ vừa khó hiểu không thôi.
Đối phương không phải đến đây vì bảo vật sao?
Hiện tại tại sao lại trả bảo vật cho mình?
Âu Phục Xuân không rõ Lục Trường Sinh rốt cuộc có tính toán gì.
Nhưng Lục Trường Sinh dường như không giải thích.
Hắn đi từng bước tới trước mặt Âu Phục Xuân, gằn từng tiếng bình tĩnh nói: “Khư Sơn này từng là nơi luyện khí của gia tộc Âu thị các ngươi, đó là thời đại huy hoàng cường thịnh nhất của gia tộc Âu thị các ngươi!”
“Ngươi vẫn không tin?”
“Vậy thì nhìn rõ!”
Khí tức trên người Lục Trường Sinh nháy mắt tăng vọt.
Sau đó hắn bay đến hư không, đưa bàn tay.
Một bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời xuất hiện.
Nó đánh một đòn tới Khư Sơn bên dưới! Hết chương 1258.



Bạn cần đăng nhập để bình luận