Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 746: Ba môn Vô Lượng Thần Thông! Thần uy vô lượng, chém Thánh Thú Giao Long! (5)

Chương 746: Ba môn Vô Lượng Thần Thông! Thần uy vô lượng, chém Thánh Thú Giao Long! (5)
Hắn thấy được một khối Hư Không Thần Thạch sáng lấp lánh, nó có khí tức tương tự với Hư Không Thần Thạch nhưng lại ẩn chứa năng lượng khủng bố, gấp trăm lần, nghìn lần thậm chí vạn lần những khối Hư Không Thần Thạch kia.
"Hư Không Thần Tinh!"
Lục Trường Sinh mừng rỡ trong lòng.
Tốn thời gian dài như vậy, rốt cục cũng đào được Hư Không Thần Tinh rồi!
"Thu."
Bàn tay Lục Trường Sinh túm một cái, bắt lấy Hư Không Thần Tinh trong tay.
Khối Hư Không Thần Tinh này rất lớn.
Trông nó cũng không khác gì một tảng đá, bên trên tản ra khí tức của Hư Không Thần Thạch, thế nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy nó sáng long lanh như tinh thạch vậy.
Đồng thời khí tức của Hư Không Thần Thạch cũng nồng đậm không gì sánh được.
"Đúng là một khối Hư Không Thần Tinh rất lớn!"
"Dựa theo kích thước của khối Hư Không Thần Tinh này, nếu như mấy trăm năm nữa trôi qua, Hư Không Thần Tinh bị mạch khoáng Hư Không Thần Thạch tiêu hao hết, nó có khả năng dựng dục ra một mạch khoáng Hư Không Thần Thạch cỡ lớn."
Lục Trường Sinh cảm khái.
Thu hoạch của lần này đúng là rất lớn, còn lớn hơn cả những gì mà hắn có thể tưởng tượng ra!
Một khối Hư Không Thần Tinh lớn đến thế này là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Hư Không Thần Tinh đã tới tay, Lục Trường Sinh cất nó vào trong không gian bảo vật.
Nhưng Lục Trường Sinh chưa dừng tay ở đây.
Hư Không Thần Tinh đã dựng dục ra được một mạch khoáng Hư Không Thần Thạch.
Hiện tại Thánh Thú Giao Long cũng đã chết, Lục Trường Sinh đương nhiên sẽ không bỏ lỡ đống Hư Không Thần Thạch này.
"Lên."
Sau khi Lục Trường Sinh quát khẽ một tiếng, toàn bộ mặt đất đều chấn động.
"Ầm ầm."
Thần Thông Ngũ Hành Phân Giải bao phủ khắp sơn cốc, khiến cho mặt đất sụp đổ và để lộ ra hết khối Hư Không Thần Thạch này tới khối Hư Không Thần Thạch khác, tất cả đều bị Lục Trường Sinh cất vào không gian bảo vật.
Khoảng mấy canh giờ sau rốt cục Lục Trường Sinh mới thu tay lại.
"Ừm?"
Trong lòng Lục Trường Sinh hơi động, hắn đột ngột xoay người lại.
"Thuật ẩn nấp tinh vi đấy."
"Ngay cả Cảm Tri Lĩnh Vực của ta cũng không thể cảm nhận được."
"Nhưng trong khoảnh khắc, khí tức của ngươi vẫn lộ ra một chút."
"Ra ngoài đi, hay là ngươi muốn chống chọi lại Thần Thông của ta?"
Lục Trường Sinh dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn một gốc cây nhỏ rất bình thường, không có bất cứ điểm gì kỳ lạ đằng sau.
Nếu nhìn về phía đó sẽ thấy xung quanh cây nhỏ không có bất cứ người nào, cũng không có cả linh thú.
Xung quanh rỗng tuếch, thậm chí ngay cả một hơi thở cũng không có.
Lục Trường Sinh đang nói chuyện với ai vậy?
Sau khi Lục Trường Sinh lên tiếng, bốn phía không hề có động tĩnh gì.
Lục Trường Sinh cũng lười nói nhiều.
"Ù."
Hắn phát động Tinh Thần Hắc Động.
Thấy trên hư không đã có một lỗ đen hình thành, một bóng người đột ngột xuất hiện phía sau cây nhỏ.
"Từ từ đã, đạo hữu từ từ đã!"
Đây là một tên võ giả áo đen, hắn không để lộ ra một chút khí tức nào.
Cho dù đứng ở trước mặt Lục Trường Sinh nhưng Lục Trường Sinh cũng rất khó cảm ứng được đối phương.
"Ừm?"
"Rốt cuộc cũng chịu đi ra rồi đấy à?'
"Thủ đoạn ẩn nấp của ngươi đúng là thần kỳ, nếu không phải vì ẩn nấp trong thời gian dài nên khí tức lộ ra một chút, ta cũng không thể phát hiện được."
"Nói đi, ngươi trốn trong bóng tối là muốn làm gì?"
"Nếu không nói rõ ràng được thì cứ biến mất cùng Thánh Thú Giao Long luôn đi."
Lời nói của Lục Trường Sinh khiến võ giả áo đen giật mình, thế là hắn vội vàng nói: "Đạo hữu, kỳ thật hết thảy đều là hiểu lầm mà thôi."
"Hiểu lầm?"
Lục Trường Sinh lạnh lùng nói: "Hiểu lầm gì?"
Võ giả áo đen vội vàng nói: "Thật ra ta đã ẩn nấp ở đây từ lâu rồi, không phải mới chỉ mấy canh giờ đâu, ta đã trốn ở xung quanh khu vực này suốt mười mấy ngày nay."
“Thương hội Thâm Không chúng ta từ lâu đã nhận được tin tức dưới sơn cốc có một mạch khoáng Hư Không Thần Thạch. Thế nhưng ở đây có một con Thánh Thú Giao Long, bởi vậy người thường không thể dò xét được. Do đó thương hội mới tìm đến ta, để ta dùng cách tiềm hành, từ từ điều tra trong dãy Vân Đồ.”
“Cách tiềm hành của ta rất đặc thù, dù cho có là Võ Thánh cũng không dễ dàng nhận ra, thế nhưng ta không dám tùy tiện để lộ khí tức bởi một khi khí tức bị lộ, sợ là giao long sẽ phát hiện ra ngay. Vì thế nên ta chỉ có thể chờ đợi mà thôi.”
"Thật ra con giao long này vẫn không đi quá xa, ta cũng vẫn luôn chờ đợi cơ hội sau khi giao long rời đi."
"Đáng tiếc cơ hội không chờ được nhưng lại chờ được vị đạo hữu này."
"Ta sợ làm đạo hữu hiểu lầm, bởi vậy mới không thể hiện thân. Không ngờ rằng khi nhìn thấy Thần Thông của đạo hữu đại triển thần uy, chém giết Thánh Thú Giao Long xong, tâm thần ta cũng kích động, cuối cùng vẫn để lộ ra một chút khí tức, bị đạo hữu nhận ra."
Lục Trường Sinh nheo mắt.
Có lẽ võ giả áo đen này nói thật.
Đối phương ẩn nấp ở chỗ này không phải một ngày hai ngày.
Hẳn là hắn đã ẩn nấp một thời gian rất dài rồi.
"Cho nên, mạch khoáng Hư Không Thần Thạch đã bị ta hủy, thậm chí Hư Không Thần Tinh cũng bị ta lấy được, thương hội các ngươi không có ý định đoạt lại à?"
Lục Trường Sinh hỏi.
Võ giả áo đen hơi nhăn mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng ra vẻ mỉm cười nói: “Đạo hữu nói đùa, mạch khoáng Hư Không Thần Thạch trong dãy Vân Đồ này chính là vật vô chủ, nếu như đã bị đạo hữu đoạt được, vậy nó thuộc quyền sở hữu của đạo hữu rồi.”
"Thương hội Thâm Không chúng ta sao có thể nghĩ tới chuyện cướp lại được?"
"Huống chi có con Thánh Thú Giao Long này ở đây, Võ Thánh của thương hội Thâm Không chúng ta có ra tay cũng chưa chắc đã áp chế được nó, làm sao có thể cướp đoạt mạch khoáng Hư Không Thần Thạch được?"
“Cũng chỉ có Thần Thông của đạo hữu mới có thể chém giết được giao long, cướp lấy mạch khoáng Hư Không Thần Thạch. Thế nên mạch khoáng Hư Không Thần Thạch cũng vậy, Hư Không Thần Tinh cũng thế, tất cả đều là những thứ mà đạo hữu xứng đáng có được, Thương hội Thâm Không chúng ta sẽ không có bất cứ suy nghĩ quá phận nào cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận