Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 245. Cốt Đầu Đà hung danh hiển hách! Chỉ có vậy thôi à? Một đao chém thành hai nửa!



Chương 245. Cốt Đầu Đà hung danh hiển hách! Chỉ có vậy thôi à? Một đao chém thành hai nửa!




Khóe miệng Cốt Đầu Đà nhếch lên thành một nụ cười tàn độc.
Lục Trường Sinh còn chẳng biết Cốt Đầu Đà này là ai.
Hắn chỉ cảm thấy rất khó hiểu.
Một võ giả không biết từ đâu nhảy ra lại muốn lên bảng Thần Lực?
Thậm chí còn muốn giết mình rồi thế chỗ của mình?
Chẳng lẽ chỉ vì đối phương trông rất hung hãn thôi sao?
Hoặc là chỉ dựa vào việc đối phương có một chuỗi tràng hạt làm bằng xương tay người?
Lục Trường Sinh lười nói nhảm.
“Keng”.
Hắn lập tức rút đao khỏi vỏ.
Ánh đao màu máu nháy mắt quét qua không trung.
Cùng lúc đó, trong mắt Cốt Đầu Đà, hắn như thấy bốn phía xung quanh đã biến thành một mảnh sao trời rộng lớn.
Trong khoảng sao trời rộng lớn ấy thấp thoáng thấy một thác nước.
Thác nước cao ba nghìn thước từ trời sao đổ ập xuống.
“Rầm”.
Ánh đao mang theo Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh nháy mắt rơi xuống người Cốt Đầu Đà.
“Không...”
Cốt Đầu Đà hét lên một tiếng thảm thiết.
Hắn chỉ kịp vung thiết côn trên tay lên.
Sau đó thiết côn bị chém phải.
“Răng rắc”.
Thiết côn nháy mắt bị cắt rời.
Cùng lúc đó, dư âm từ đỉnh đầu hắn hạ xuống, chia đôi cơ thể Cốt Đầu Đà làm hai phần.
Chỉ nghe “bùm” một tiếng.
Hai nửa thi thể của Cốt Đầu Đà đổ rạp xuống.
Chết!
Cốt Đầu Đà hung tàn khủng bố, vênh váo tự đại lại chẳng đỡ nổi một đao của “Đao Thập Nhị”, cứ thế bị chém thành hai nửa.
“Có vậy thôi à?”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Cốt Đầu Đà trông thì hung hãn, thậm chí giọng điệu cũng rất ngông nghênh, còn muốn chém hắn để thế chỗ.
Nhưng rồi sao?
Cũng chỉ là hạng người nói hay hơn làm.
Ngay cả một đao của hắn còn không đỡ được.
Trình độ và thực lực thế này mà cũng muốn lên bảng Thần Lực ư?
Phải nói là ánh mắt của Diễn Võ Lâu khá tinh tường đấy, người có thể lên bảng đều là kẻ nổi bật trong cảnh giới Thần Lực cả.
Có một số kẻ tên tuổi còn lớn hơn thực lực, một lòng muốn lên bảng nhưng cuối cùng so với võ giả trên bảng thì kém quá xa.
Cảnh này cũng bị rất nhiều võ giả Bắc Lỗ và vương triều Đại Ngư chứng kiến.
Hơn nữa mấy tên võ giả bị Cốt Đầu Đà đuổi giết, giờ may mắn sống sót thì càng trợn trừng mắt nhìn, trong lòng vô cùng chấn động.
“Cốt Đầu Đà chết rồi! Một chiêu cũng không đỡ được, bị Đao Thập Nhị chém thành hai nửa!”
“Trước khi bảng Thần Lực xuất hiện Cốt Đầu Đà vốn rất nổi tiếng trên chiến trường Bắc Vực. Nhưng giờ thì sao? Bảng Thần Lực vừa được công bố, thanh danh lớn như Cốt Đầu Đà còn chẳng đỡ được một đao của cường giả trên bảng, đúng là hư danh mà!”
“Quả nhiên bảng Thần Lực không phải viết bừa. Cốt Đầu Đà một lòng muốn lên bảng, thậm chí còn muốn giết Đao Thập Nhị để thế chỗ, cuối cùng hóa ra là không biết tự lượng sức, bị một đao của đối phương miểu sát, cách biệt thực lực lớn quá rồi.”
“Lên bảng với không được lên bảng hoàn toàn là hai cấp độ...”
Lục Trường Sinh cũng đã nghe ra Cốt Đầu Đà này có chút tiếng tăm.
Mang về đổi bạc hoặc ít võ công cũng không tệ.
Xem thời gian thì hôm nay thu hoạch cũng tầm tầm rồi.
“Về thôi.”
Nghĩ đến đây Lục Trường Sinh không chần chừ nữa, trực tiếp mang theo hai nửa thi thể của Cốt Đầu Đà, nhanh chóng quay về thành Bắc Lăng.
Về tới thành Bắc Lăng thì trời đã tối.
Thật ra dù sáng hay tối thì tranh đấu ở chiến trường Bắc Vực cũng chưa từng dừng lại.
Lục Trường Sinh mang theo hai nửa thi thể đầm đìa máu, muốn người khác không chú ý cũng khó.
“Đó là... Đao Thập Nhị?”
“Đúng, Đao Thập Nhị từ chiến trường Bắc Vực quay về rồi. Trong tay còn cầm hai nửa thi thể, hình như trông hơi quen.”
“Chẳng lẽ là Cốt Đầu Đà?”
“Trên bảng Thần Lực dù không có tên Cốt Đầu Đà nhưng nghe nói thực lực của kẻ này không kém, chắc chắn là rất gần với trăm vị cường giả trên bảng. Không ngờ giờ Cốt Đầu Đà lại bị Đao Thập Nhị chém chết.”
“Mang xác Cốt Đầu Đà tới Diễn Võ Lâu hẳn là có thể đổi rất nhiều võ công thượng thừa.”
“Không hổ là một trong trăm vị cường giả trên bảng Thần Lực, ra tay lưu loát gọn gàng thật...”
Rất nhiều võ giả đều tỏ ý khâm phục.
Chém giết cường giả của Bắc Lỗ trên chiến trường Bắc Vực sẽ được các võ giả giang hồ sùng bái.
Giang hồ tuy có mặt tối tăm nhưng phần lớn các võ giả vẫn là kẻ nhiệt huyết đầy mình.
Trước đại nghĩa quốc gia họ cũng có thể phân rõ đúng sai.
Nếu không Diễn Võ Lâu cũng không thể kêu gọi nhiều võ giả giang hồ gia nhập chiến trường Bắc Vực tới vậy.
Nhiệt huyết của người giang hồ vẫn chưa lạnh!
Lục Trường Sinh mang theo thi thể của Cốt Đầu đà tới Diễn Võ Lâu.
“Bộp”.
Lục Trường Sinh ném thi thể tới trước mặt võ giả của Diễn Võ Lâu.
“Xem thử thi thể này giá trị thế nào?”
Mắt võ giả của Diễn Võ Lâu sáng lên.
Hắn kiểm tra một lượt rồi mới mở miệng: “Cốt Đầu Đà, người Bắc Lỗ, cảnh giới Thần Lực, trị giá ba trăm tiểu công.”
Ở Diễn Võ Lâu, đầu người Bắc Lỗ lấy được từ chiến trường Bắc Vực cũng có thể tích lũy.
Nếu muốn đổi bạc thì có thể tới thương hội, không cần tới Diễn Võ Lâu.
Một khi đổi thành công trạng thì sẽ không thể đổi thành bạc được nữa.
Công trạng cũng sẽ không thể đổi ngược thành bạc.
Giờ Lục Trường Sinh không thiếu bạc, thế nên đương nhiên hắn chọn đổi thành công trạng.
Công trạng ở Diễn Võ Lâu lại chia thành đại công và tiểu công.
Một đại công tương đương với một vạn tiểu công.
Dùng tiểu công và đại công đều có thể đổi vũ kỹ, bí pháp và cả đan dược trong Diễn Võ Lâu.
Đúng, nơi này còn có cả đan dược.
Diễn Võ Lâu tới cả đan dược cũng có, thậm chí còn có thể cung cấp không hạn chế số lượng.
Bảo sau lưng nó không có triều đình chống đỡ thì cũng chẳng ai tin.
Thế nhưng giờ chuyện sau lưng nó có ai cũng không quan trọng.
Tại chiến trường Bắc Vực, vừa có thể giết địch, lại có thể đạt được các loại võ công và đan dược tăng thực lực một cách đàng hoàng, cớ sao không làm chứ?
“Hiện giờ ta có bao nhiêu công trạng rồi?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Đao Thập Nhị, tổng cộng tích lũy được 836 tiểu công!”
“Đã hơn tám trăm tiểu công rồi à?” Hết chương 245.



Bạn cần đăng nhập để bình luận