Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 241. Thần Lực Đại Đan, tăng một lúc trăm đỉnh sức mạnh! (3)



Chương 241. Thần Lực Đại Đan, tăng một lúc trăm đỉnh sức mạnh! (3)




Hoặc nếu không cần bạc thì cũng có thể dùng đầu người Bắc Lỗ đổi các loại võ công trong Diễn Võ Lâu.
Tóm lại, một khi tin này lan ra sẽ khiến cả giang hồ dậy sóng.
Vô số võ giả động tâm.
Hơn nữa một số giang hồ tán nhân lại càng thêm phần kích động.
Dù sao thứ mà Diễn Võ Lâu bỏ ra chắc chắn đều là tinh phẩm!
Diễn Võ Lâu đã tồn tại hàng trăm năm, không cần biết có liên quan gì tới vương triều Đại Ngư không thì danh tiếng của Diễn Võ Lâu vẫn luôn rất tốt.
Phàm là võ công của Diễn Võ Lâu thì chắc chắn đều là võ công thượng thừa chứ không phải loại võ công tầm thường.
Hiện giờ chỉ cần giết người Bắc Lỗ là có thể đổi được võ công từ Diễn Võ Lâu, cơ hội thế này không phải dễ kiếm.
Lục Trường Sinh phát hiện võ giả trong thành Trạm Hải ít hẳn đi.
Thậm chí trong bang Tứ Hải cũng có rất nhiều võ giả lặng lẽ biệt tăm.
Tới cả Trương Hiên và Lục Dương giờ cũng không bàn tán những chuyện xảy ra trong thành Trạm Hải mà đã đổi sang giai thoại về những kẻ chém giết người Bắc Lỗ tại Bắc Vực rồi.
“Thiên hạ, quốc gia, giang hồ, võ giả...”
Lục Trường Sinh thấp giọng thì thào.
Tới giờ này có những chuyện không hề liên quan cũng đều được kết nối với nhau.
Hơn nữa, thời gian dần trôi, nghe nói người Bắc Lỗ cũng đã chiêu mộ hảo thủ trong chốn giang hồ Bắc Lỗ, đồng thời tiến vào Bắc Vực chém giết.
Bắc Vực hiện giờ đã trở thành trường săn cỡ lớn.
Trong đó tất cả đều là thợ săn, nhưng mỗi người cũng có thể sẽ trở thành con mồi.
Lục Trường Sinh suy nghĩ ba ngày.
Cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định.
Thành Trạm Hải là giang hồ, Bắc Vực cũng là giang hồ.
Mà hắn muốn tới nơi thú vị nhất giang hồ hiện nay!
Dù sao không có võ giả nào có thể lên đỉnh võ đạo nếu chỉ dựa vào khổ công tu luyện cả!
Lục Trường Sinh thông báo qua với Trương Hiên và Lục Dương, sau đó nhờ Từ Linh để ý tới hai người một chút.
Từ Linh không nhịn được hỏi: “Lục đại phu, Bắc Vực hỗn loạn và rất nguy hiểm, ngài thật sự muốn đi về phía Bắc ư?”
Theo Từ Linh thấy, lang trung như Lục Trường Sinh mà đi về phía Bắc thì đúng là điên rồ.
“Từ Đường chủ, ta đã quyết rồi, không cần khuyên nữa!”
Lục Trường Sinh nhanh chóng lên đường.
Hắn một người một ngựa, rời khỏi thành Trạm Hải.
Ngoài thành, đột nhiên Lục Trường Sinh trông thấy một bóng người quen thuộc.
“Hử? Vân cô nương.”
Lục Trường Sinh hơi híp mắt.
Không ngờ lại trông thấy Vân Hải Đường ở đây.
Có điều Vân Hải Đường không dẫn theo ai, chỉ có một mình nàng lặng lẽ chờ đợi bên ngoài thành.
Vân Hải Đường khẽ cười nói: “Lục đại phu... Thôi, ta vẫn quen gọi là Đao huynh hơn.”
“Đao huynh đi đường bình an!”
“Bất cứ khi nào thấy mệt mỏi hay chán nản đều có thể quay về phái Thiên Nữ.”
Lục Trường Sinh cười.
Xem ra Vân Hải Đường đã biết thân phận thật của hắn.
Mà thật ra chuyện này cũng không to tát gì.
Việc Đao Thập Nhị chính là Lục Trường Sinh cũng không phải bí mật trọng đại.
Sau một thời gian chắc chắn sẽ có người tra ra thôi.
“Vân cô nương, cáo từ.”
Lục Trường Sinh cũng không nói gì nhiều.
Hắn chắp tay chào xong giục ngựa lao nhanh đi.
Chỉ còn mình Vân Hải Đường đứng đó nhìn theo bóng lưng Lục Trường Sinh biến mất, như thể có điều suy nghĩ.
...
Bắc Vực, không trung hoang vu bao la, thảo nguyên rộng lớn mênh mông, nhìn không thấy điểm cuối.
Lục Trường Sinh xách theo hòm thuốc, chậm rãi tới thành Bắc Lăng.
Đây là thành trì nằm ở biên giới vương triều Đại Ngư.
Đi tiếp về phía Bắc sẽ tới địa bàn của người Bắc Lỗ.
Thật ra nơi đó cũng không thể coi như địa bàn của người Bắc Lỗ được.
Bởi bên ngoài thành Bắc Lăng là một thảo nguyên rộng lớn, vốn không thể phái quân trấn giữ được.
Bởi thế nơi đó trở thành vùng đất không ai quản lý.
Hiện giờ đó lại là nơi các võ giả giang hồ của vương triều Đại Ngư và Bắc Lỗ điên cuồng chém giết.
Hơn nữa thảo nguyên dọc theo biên giới đều đã trở thành khu vực chém giết của vô số võ giả giang hồ và người Bắc Lỗ, không khí lúc nào cũng đầy mùi máu tanh nồng.
“Cạch”.
Lục Trường Sinh dừng chân, thả hòm thuốc xuống rồi mở quầy hàng ngay tại chỗ.
Chỉ là hắn đã giương cờ hiệu.
Mỗi ngày chữa cho chín người!
Lúc bắt đầu cũng không có người để ý.
Nhưng thời gian dần trôi.
Một số võ giả giang hồ phát hiện kẻ này có bản lĩnh thật sự.
Bất kể là vết thương do đao kiếm gây ra hay nội thương ngoại thương, chỉ cần Lục Trường Sinh ra tay thì chắc chắn có thể chữa khỏi.
Bởi vậy hắn được xưng tụng là “Cửu Y Thánh Thủ.”
Đương nhiên “Thánh Thủ” là cách nói hơi quá.
Nhưng trong giang hồ có nhiều kẻ lấy ngoại hiệu còn thái quá hơn “Thánh Thủ” nhiều.
So ra thì Cửu Y Thánh Thủ còn chưa là gì.
Thế nhưng dù Lục Trường Sinh chỉ là lang trung thì vẫn có thể gặp rắc rối như thường.
Ví dụ như hiện giờ, Lục Trường Sinh đang gặp rắc rối.
Hôm nay hắn đã chữa cho chín người bệnh, giờ đang định dọn dẹp đóng cửa.
Đột nhiên có bảy tám võ giả hùng hổ xông tới.
“Mau chữa khỏi vết thương trên chân cho ta.”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói: “Dọn hàng rồi. Quy củ ở đây là mỗi ngày chỉ chữa cho chín người.”
“Quy củ? Ta chính là quy củ! Ta bảo ngươi chữa, không chữa vậy ta sẽ làm thịt ngươi luôn!”
Võ giả kia hung tợn quát lên.
Lục Trường Sinh ngừng tay, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía mấy tên võ giả này.
Thật ra mấy tên võ giả này không phải chỉ có thể chữa thương ở chỗ Lục Trường Sinh.
Trong thành Bắc Lăng còn rất nhiều lang trung, thậm chí rất nhiều người đều là danh y có tiếng.
Thế nhưng chúng là người giang hồ.
Mà với người giang hồ thì thứ gì quan trọng nhất?
Tất nhiên là sĩ diện rồi!
Cửu Y Thánh Thủ không chịu trị liệu cho chúng khiến chúng thấy mất mặt, thế nên nhất định phải bắt Cửu Y Thánh Thủ trị liệu bằng được mới thôi.
“Nể tình các ngươi là vì giết người Bắc Lỗ mà bị thương.”
“Chỉ một lần này Lục mỗ sẽ không truy cứu.”
Lục Trường Sinh nói xong thì tiếp tục thu dọn.
“Tưởng chúng ta không dám giết người đấy hả?” Hết chương 241.



Bạn cần đăng nhập để bình luận