Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 47. Thành Ô Sơn, "Sát Lỗ Đao" Long Phi



Chương 47. Thành Ô Sơn, "Sát Lỗ Đao" Long Phi




Nhưng dù cho ngộ tính cao là vậy, nó vẫn không đủ để Lục Trường Sinh nhập môn bí pháp Cửu Tự Lôi Âm.
Theo Lục Trường Sinh tính toán, phỏng chừng phải có ít nhất 300 điểm ngộ tính thì mới có khả năng nhập môn bí pháp Cửu Tự Lôi Âm được.
Còn có Hàn Băng Đoàn Cốt công nữa.
Nhờ có "phúc lợi" được "thay máu" nên tiến độ của Hàn Băng Đoàn Cốt công của Lục Trường Sinh cũng rất nhanh đạt tới tầng thứ năm.
Mà Hàn Băng Đoàn Cốt công tầng thứ năm lại cộng thêm hai môn võ công Rèn Cốt phổ thông nữa, như vậy là có tổng cộng tám lần rèn cốt. Trên thực tế, tính cho tới thời điểm này, Lục Trường Sinh đã rèn cốt tới tầng bên trong.
Bộ xương chia ra làm ba khu vực là tầng bên ngoài, tầng bên trong và cốt tủy.
Khi tới tầng bên trong, mặc dù có thêm Hoán Huyết Châu và dược thiện thì hiệu suất cũng giảm đi nhanh chóng.
Nguyên nhân cơ bản là vì thiếu điều kiện quan trọng nhất của Hàn Băng Đoàn Cốt công, lạnh giá.
Nhất định phải ở trong hoàn cảnh băng giá thì hiệu suất của Hàn Băng Đoàn Cốt công mới có thể đạt tới cao nhất được.
"Thời tiết cũng đã mỗi lúc một lạnh, thế nhưng muốn thành Nam Dương lạnh hẳn thì có lẽ phải chờ một, hai tháng nữa."
"Lãng phí thời gian một, hai tháng là không có lời. Nghe nói thành Ô Sơn ở phía bắc đã có tuyết rồi, thậm chí là mặt sông cũng đã đóng băng. Nhất là trong Ô Sơn, nhiệt độ còn thấp hơn nữa."
"Có lẽ nên dành thời gian đi Ô Sơn một chuyến, luyện Hàn Băng Đoàn Cốt công tới viên mãn đã."
Lục Trường Sinh cân nhắc trong chốc lát rồi đi thẳng tới hiệu thuốc, gặp sư phụ Ngô Cảnh.
"Sư phụ, ta có một ít chuyện riêng cần phải đi xa nhà một chuyến, chắc khoảng một, hai tháng sẽ về."
Ngô Cảnh ngẩng đầu lên nhìn Lục Trường Sinh một lát.
Nếu là những người khác, Ngô Cảnh sẽ không nuông chiều.
Nhưng Lục Trường Sinh thì khác, sự thỏa mãn của hắn với biểu hiện của Lục Trường Sinh lên tới mười nghìn lần, bây giờ có thể coi Lục Trường Sinh là truyền nhân y bát, là còn thân thiết hơn cả con ruột.
"Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, ra ngoài một chuyến cũng tốt. Đúng rồi, ngươi có lộ phí hay chưa?"
Ngô Cảnh quan tâm hỏi.
"Sư phụ, đệ tử có lộ phí rồi."
"Được, vậy thì đi thôi. Ra ngoài cố gắng không gây chuyện, việc nào tránh được thì nên tránh, không nên can thiệp vào."
"Xin nghe lời giáo huấn của sư phụ."
Lục Trường Sinh rời đi.
Ngô Cảnh thật sự rất tốt với hắn, y thuật truyền thụ hết, không hề giữ nghề, điều này cũng khiến cho Lục Trường Sinh cảm thấy ấm áp.
Các học đồ khác đều tỏ rõ vẻ ước ao.
Nhưng bọn họ không phải là Lục Trường Sinh, nếu bọn họ dám đi thì chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi Diệu Thủ Viên.
Lục Trường Sinh về nhà chuẩn bị.
Chuyến đi đến thành Ô Sơn lần này chắc chắn cần tới mười ngày, nửa tháng.
Thời gian dài như vậy, tất nhiên là Lục Trường Sinh phải mang đủ Cửu Bảo Rèn Cốt Tán.
Còn có vũ khí nữa, thật ra chỉ có mỗi chủy thủ cũng không tiện lắm.
Hành tẩu giang hồ không thể thiếu đao kiếm được.
Lục Trường Sinh chọn một thanh đoản kiếm.
Dùng đoản kiếm triển khai Thuấn Sát thuật thật ra cũng tương tự như chủy thủ thôi.
Hơn nữa, với tố chất thân thể hiện tại của Lục Trường Sinh cùng với lực bộc phát của khí huyết, dù không cần Thuấn Sát thuật mà chỉ dùng các loại kiếm pháp, quyền pháp thì thực lực cũng không hề kém bất cứ võ giả Luyện Tạng nào.
"Hành tẩu giang hổ, dịch dung là kỹ năng không thể thiếu."
Đáng tiếc, Lục Trường Sinh lại không biết dịch dung.
Thuật dịch dung là bí truyền, không dễ gì mà có được.
Tuy nhiên, sửa đổi phong cách một chút, lại dán thêm râu, bôi dược liệu lên mặt làm cho màu da đen đi thêm một chút, vậy là đủ để bề ngoài của Lục Trường Sinh thay đổi rất nhiều rồi.
Nếu không phải người thân quen thì phân nửa cũng không thể nhận ra.
Lục Trường Sinh mau chóng xuất phát.
Hắn thuê một con ngựa, tốn ba ngày mới đến được thành Ô Sơn.
Vừa đến thành Ô Sơn, Lục Trường Sinh đã cảm nhận được không khí lạnh.
Suy xét cẩn thận ra mà nói, đây chính là lần hành tẩu giang hồ đầu tiên của Lục Trường Sinh, vì vậy hắn cẩn thận trên mọi phương diện.
Ngay cả việc chọn khách điếm, hắn cũng xem tới mấy nhà rồi mới quyết định vào ở một khách điếm tên là Phúc Lai.
Trong khách điếm, Lục Trường Sinh gọi một đĩa thịt bò kho tương và uống chút rượu.
Người xung quanh có thương khách, bách tính bình thường và võ nhân đeo đao kiếm.
Một vài võ nhân uống đến lúc hào hứng còn đang kể lại những tin đồn thú vị trên giang hồ.
"Các ngươi đã nghe tin gì chưa? Trước đây, Sát Lỗ Đao Long Phi đại hiệp đã truy sát Du thị huynh đệ cả nghìn dặm, rốt cục cũng đuổi tới nơi sâu trong Ô Sơn mới chém giết được chúng."
"Du thị huynh đệ không phải kẻ yếu, đó chính là hái hoa đạo tặc nổi danh, dù cho là võ giả Luyện Tạng đứng đầu cũng chưa chắc đã có thân pháp nhanh nhẹn được như bọn chúng. Vì thế chúng mới tiêu dao nhiều năm, không ai làm gì được. Chẳng ngờ lần này chúng đã rơi vào tay Long Phi đại hiệp."
"Khà khà, Long Phi đại hiệp là người từ trong tình cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông của người Bắc Lỗ đi ra mà. Hắn được xưng là ‘Sát Lỗ Đao’, ghét kẻ ác như thù, mấy năm nay hắn đã giết bao nhiêu kẻ ác rồi? Kinh nghiệm huyết chiến không dưới 20 trận! Du thị huynh đệ đúng là gan to bằng trời nên mới dám bắt con gái một người bạn tốt của Long Phi đại hiệp, đúng là tự tìm đường chết."
"Nghe nói Long Phi đại hiệp bị thương, vẫn đang ẩn nấp trong thành Ô Sơn chúng ta. Một số kẻ thù của Long Phi đại hiệp bây giờ đang tìm kiếm hắn khắp nơi."
Có vẻ như danh tiếng của Long Phi trong chốn giang hồ không hề nhỏ.
Những võ nhân giang hồ này dường như cũng rất kính phục "Sát Lỗ Đao" Long Phi này.
"Rầm rập."
Lúc này, bảy tên võ giả cao to, vẻ mặt hung ác nhanh chóng đi từ cửa vào.
Tiếng nói chuyện trong khách điếm lập tức im bặt.
Bảy tên võ giả trông hung thần ác sát, đảo mắt nhìn quanh từng người trong khách điếm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận