Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 311. Xa cách hai năm, Đao Thập Nhị trở lại thành Trạm Hải, ngạo thị quần hùng! (3)



Chương 311. Xa cách hai năm, Đao Thập Nhị trở lại thành Trạm Hải, ngạo thị quần hùng! (3)




Vân Hải Đường lập tức cảm giác được chính mình giống như đã lạc vào trong gió bão.
Bên người khắp nơi đều là gió bão gào thét, tàn phá bừa bãi.
Phảng phất như muốn xé nàng thành mảnh nhỏ.
Có điều ngộ tính của Vân Hải Đường cũng khá cao, nàng lập tức phản ứng lại.
Đao Thập Nhị không phải muốn giết nàng mà hắn đang giúp nàng.
Cảm ngộ ý cản trong lĩnh vực sẽ có hiệu suất vô cùng cao.
Đương nhiên cũng có thể sẽ bị chủ nhân của lĩnh vực ảnh hưởng, dẫn tới việc sau này ý cảnh muốn viên mãn cũng tương đối khó khăn.
Nhưng đối với Vân Hải Đường mà nói, có thể lĩnh ngộ ra ý cảnh đã là may mắn không gì sánh được.
Tiến thêm một bước ư? Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện đó.
Ngay cả các trưởng lão cảnh giới Thần Cương cảnh của phái Thiên Nữ cũng chưa từng có ai lĩnh ngộ ý cảnh lên đến viên mãn.
Rất nhanh, Vân Hải Đường liền đắm chìm trong một loại cảnh giới huyền diệu.
Thời gian nhoáng một cái, cũng không biết trải qua bao lâu.
Khi Vân Hải Đường khi mở mắt ra, trước mắt đã không còn bóng dáng Đao Thập Nhị đâu nữa.
"Đao tiên sinh... Cám ơn ngươi!"
Vân Hải Đường thấp giọng lầm bầm.
Dù nàng vẫn không thể nào lĩnh ngộ ý cảnh.
Thế nhưng có Đao Thập Nhị trợ giúp, tương đương với việc nàng đã có một phương hướng để đi.
Về sau cuối cùng sẽ có một ngày nàng có thể lĩnh ngộ Bạo Phong Ý Cảnh.
Lúc này Lục Trường Sinh đã xuống núi.
Lúc trước hắn ở trong phái Thiên Nữ giải phóng Cảm Tri Lĩnh Vực.
Cảm Tri Lĩnh Vực có thể bao trùm trăm dặm.
Toàn bộ thành Trạm Hải đều bị bao phủ trong Cảm Tri Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh từng ở lại thành Trạm Hải một thời gian, dường như hắn luôn có cảm giác thành Trạm Hải có rất nhiều thế lực và cường giả.
Giây phút khi hắn phóng xuất ra Cảm Tri Lĩnh Vực.
Kết quả cảm giác được khiến Lục Trường Sinh hơi kinh ngạc.
Toàn bộ thành Trạm Hải thành đúng là có không ít võ giả cảnh giới Thần Cương.
Thế nhưng không có bất cứ võ giả nào diễn hóa ra lĩnh vực cả.
"Ý cảnh viên mãn, xem ra bất kể ở đâu cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Dù là tại Bắc Vực Thiên Tông, kẻ có ý cảnh viên mãn và diễn hóa ra lĩnh vực trên cơ bản đều có thể cướp đoạt thân phận đệ tử hạt giống..."
Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.
Bất tri bất giác, hắn kỳ thật đã đứng trên độ cao rất nhiều võ giả đều khó mà tưởng nổi.
Thành Trạm Hải có nhiều võ giả như vậy, thậm chí còn có rất nhiều võ giả cảnh giới Thần Cương, nhưng ngay cả lĩnh vực đều không thể biến hóa ra, trên cơ bản chỉ ngưng tụ ra thần cương phổ thông.
Thần cương thượng thừa không có một cái nào.
Đời này sẽ phải dừng bước ở cảnh giới Thần Cương.
Dù Lục Trường Sinh vẫn chỉ là võ giả cảnh giới Thần Lực như cũ.
Thế nhưng tầm mắt của hắn đã mở rộng từ lâu, độ cao mà hắn nhìn tới đã siêu việt cảnh giới Thần Lực lẫn cảnh giới Thần Cương từ lâu rồi.
Lục Trường Sinh có thể ngạo thị toàn bộ thành Trạm Hải!
"Nhưng Thượng Nguyên đạo tràng dường như có một loại sức mạnh cản trở ta Cảm Tri Lĩnh Vực của ta, là trận pháp sao?"
Lục Trường Sinh nhìn về hướng Thượng Nguyên đạo tràng, trong ánh mắt tinh mang chớp động.
Tiên sư, cực kỳ thần bí!
Thủ đoạn cũng rất nhiều.
Đủ loại như phù lục, pháp thuật, trận pháp, luyện đan, pháp khí, thủ đoạn phải nói là cực nhiều.
Hơn nữa thân phận của tiên sư dường như còn rất cao.
Dù là võ giả cảnh giới Thần Cương ở trước mặt tiên sư cũng không tính là gì.
Thượng Nguyên đạo tràng có trận pháp ngăn cách, Cảm Tri Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh không có cách nào nhìn trộm, mà hắn cũng không bắt buộc phải nhìn được.
Lục Trường Sinh thong thả xuống núi, đi thẳng tới thương hội Viễn Dương rồi lấy ra lệnh bài khách quý.
Thương hội Viễn Dương đón Lục Trường Sinh vào phòng khách quý.
Rất nhanh đã có một lão giả đi tới trước mặt Lục Trường Sinh.
"Đao tiên sinh tôn kính, nếu ngài có gì cầ thì thương hội Viễn Dương chúng ta nhất định dốc hết toàn lực."
Rõ ràng lão giả này cũng biết thân phận của Lục Trường Sinh.
"Tiểu thư Tác Phỉ đâu?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Mấy tháng trước tiểu thư Tác Phỉ đã khởi hành, quay trở về vương quốc Phỉ Lạc."
Lão giả cung kính hồi đáp.
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Những thương nhân ngoại quốc này không phải đều tới từ ở một cái quốc gia.
Tỷ như có người đến từ Đà quốc, lại có người đến từ Phỉ Lạc quốc.
Còn có rất nhiều quốc gia khác.
Mẫu quốc của Tác Phỉ chính là Phỉ Lạc quốc, thương hội Viễn Dương cũng tới từ vương quốc Phỉ Lạc.
"Đao tiên sinh tôn kính, trước khi tiểu thư Tác Phỉ rời đi đã từng dặn dò chúng ta, nếu Đao tiên sinh trở lại thương hội Viễn Dương và có nhu cầu gì thì thương hội Viễn Dương chúng ta nhất định phải dốc hết toàn lực đáp ứng ngài."
Lão giả thốt lên một câu đầy thành ý.
"Ta cần một con thuyền lớn để ra biển."
"Không có vấn đề, thủy thủ và thuyền trưởng chúng ta đều sẽ an bài. Không biết Đao tiên sinh muốn đi đâu, cần bao lâu thời gian?"
"Cứ đi ra biển thôi, đại khái khoảng một tháng, các ngươi ít nhất phải chuẩn bị vật tư dùng trong một tháng."
"Được rồi, Đao tiên sinh, chúng ta lập tức đi an bài ngay."
Lão giả đang muốn xuống dưới.
Lục Trường Sinh lại gọi lão giả.
"Ta tuy là khách quý nhưng không phải là người của thương hội Viễn Dương các ngươi. Đây là một vụ làm ăn, coi như ta thuê một con thuyền lớn cùng thủy thủ, vật tư của thương hội Viễn Dương các ngươi, cần bao nhiêu bạc thì các ngươi cứ ra giá."
Lục Trường Sinh cũng không muốn tự dưng lại nhận ý tốt của thương hội Viễn Dương.
Dù sao giờ hắn không thiếu bạc.
Hai năm ở chiến trường Bắc Vực giúp Lục Trường Sinh thu được rất nhiều chiến lợi phẩm.
Trong âm thầm đổi bạc cũng nhiều vô số kể.
Hiện giờ một mình Lục Trường Sinh có khi còn dư dả hơn hẳn toàn bộ thương hội Viễn Dương ấy chứ.
"Chuyện này..."
Lão giả có chút chần chờ.
"Cứ ra giá đi."
Lục Trường Sinh rất kiên định.
"Chuẩn bị đủ vật tư để thuyền có thể ra biển một tháng. Năm nghìn lượng bạc là đủ." Hết chương 311.



Bạn cần đăng nhập để bình luận