Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 263. Danh tiếng tiểu đội Trảm Lỗ lan xa! Chém chín trăm võ giả cảnh giới Thần Lực!



Chương 263. Danh tiếng tiểu đội Trảm Lỗ lan xa! Chém chín trăm võ giả cảnh giới Thần Lực!




Lục Trường Sinh vừa đi vừa lựa chọn mục tiêu.
“Đội ngũ này yếu quá, chỉ có ba võ giả cảnh giới Thần Lực, không đáng để ra tay.”
“Đội ngũ này rất cẩn thận, đề phòng nghiêm ngặt, thấy dị động chúng sẽ giải tán ngay, không dễ để tóm gọn trong một lần.”
“Ồ? Đội ngũ này không tệ, hơn nữa có vẻ rất tự tin, chắc chắn là rất yên tâm với thực lực của mình. Chưa biết chừng là cường giả trên bảng Thần Lực.”
Lục Trường Sinh chọn một đội ngũ tốt.
“Bảy dặm về phía Đông Nam có một đội ngũ người Bắc Lỗ, trong đó có bốn võ giả cảnh giới Thần Lực. Rất có thể sẽ có võ giả xếp hạng trên bảng Thần Lực, thế nên không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định phải diệt chúng nhanh như chớp.”
Lục Trường Sinh cẩn thận nhắc nhở.
“Chúng ta sẽ chú ý, xuất phát thôi!”
Mấy người Vưu Thế Phi lần thứ hai xuất phát.
Có điều lần này họ đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Lúc này, bên phía tiểu đội người Bắc Lỗ.
Vệ Hổ xếp hạng thứ chín mươi ba trên bảng Thần Lực đang thoải mái ngồi trên đất.
Tiểu đội này do hắn thành lập.
Thực lực của Vệ Hổ rất cao, được xếp hạng trên bảng Thần Lực cũng không phải là may mắn.
Hắn tới chiến trường Bắc Vực rất lâu rồi, gần như chưa từng thua bao giờ.
Bảng Thần Lực có một trăm vị trí, nhìn qua có vẻ một trăm người đã rất nhiều.
Thế nhưng khi so con số này với hàng chục nghìn võ giả thì lại như muối bỏ bể.
Rất nhiều người đã tới chiến trường Bắc Vực từ lâu nhưng còn chưa từng gặp võ giả trên bảng Thần Lực.
Bởi thế đội ngũ do Vệ Hổ thành lập có thực lực rất mạnh. Hầu như chỉ cần gặp đội ngũ của vương triều Đại Ngư thì sẽ lập tức chém giết đối thủ, giành được thắng lợi.
Hiện giờ Vệ Hổ đang khoanh chân ngồi dưới đất, yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Các đồng đội của hắn thì ở bên ngoài cảnh giới.
“Trong khoảng thời gian này chiến trường Bắc Vực càng thêm kịch liệt. Thực lực của mấy đồng đội này đều hơi kém, có nên đổi một số thành viên, hoặc là tạo thành đội ngũ mới cùng các võ giả có thế lực ngang bằng không?”
Trong lòng Vệ Hổ đang thầm suy tính được mất.
Đội ngũ này lấy hắn làm trung tâm, mỗi lần thu hoạch hắn đều được chia phần nhiều nhất.
Nếu tìm những đồng đội có thế lực ngang nhau tổ đội thì hắn cũng không thể lấy phần hơn được nữa.
Như vậy đúng là sẽ an toàn hơn nhiều, nhưng cũng sẽ mất rất nhiều thu hoạch.
Đang lúc Vệ Hổ còn đang âm thầm tính toán
Thì đột nhiên Vệ Hổ lại cảm nhận thấy gì đó.
“Không hay rồi!”
Trong lòng Vệ Hổ giật thót, định làm gì đó.
Thế nhưng hắn đã bị một ý cảnh kinh khủng áp chế.
Cùng giáng xuống là một võ giả cực mạnh, người này trực tiếp chém ra một đao.
Một đao kia ban đầu hãy còn ở rất xa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn.
Hơn nữa nếu chỉ là đao pháp bình thường thì Vệ Hổ hoàn toàn có thể chống lại.
Có điều đao kia không phải thứ đao pháp tầm thường.
Một đao kia khiến Vệ Hổ có cảm giác như bị “xé rách”.
Vệ Hổ trừng lớn mắt.
Hắn đã trông thấy người ra tay với mình.
“Độc Hành Khách Vưu Thế Phi...”
Vệ Hổ mở to mắt.
Hắn quả thực không thể tin nổi, Độc Hành Khách Vưu Thế Phi là võ giả xếp hạng thứ mười tám trên bảng Thần Lực, vậy mà cũng đã tổ đội với người khác.
Hơn nữa vừa ra tay đã tung sát chiêu, khiến hắn không thể đánh trả nổi.
“Xì xì”.
Đầu Vệ Hổ bị chém bay, ý thức nháy mắt rơi vào bóng tối.
Chết.
Vệ Hổ còn không thể chống đỡ nổi một giây đã bị đao của Vưu Thế Phi chém bay đầu.
“Hử? Tên này hình như là cá lớn, tên Vệ Hổ thì phải? Xếp hạng thứ chín mươi ba trên bảng Thần Lực, đúng là cá lớn rồi, võ giả trên bảng Thần Lực đấy.”
Mắt Vưu Thế Phi sáng lên.
Trong bốn võ giả này chỉ có Vệ Hổ là khó nhằn hơn một chút, nhưng do Vưu Thế Phi ra tay nên vẫn bị giết chết với một đao.
Những kẻ khác đều đã bị giết ngay khi vừa chạm mặt.
Thời gian bốn người hủy diệt đội ngũ này chỉ vẻn vẹn nửa hơi thở.
“Đi!”
Sau đó cả bốn nhanh chóng rời đi, chớp mắt đã biến mất tăm.
Khi bốn người hội hợp với Lục Trường Sinh, trong tay họ lại có thêm bốn cái đầu lâu.
“Đao huynh, lần này chém được Vệ Hổ. Chỉ riêng hắn đã trị giá một nghìn tiểu công rồi.”
Vưu Thế Phi cười nói.
Võ giả trên bảng Thần Lực có “giá trị” rất lớn.
Hạng thứ năm mươi mốt đến một trăm, mỗi người đều là một nghìn tiểu công.
Mà ngoài một trăm người trên bảng thì mỗi người chỉ có ba trăm tiểu công, thậm chí còn ít hơn.
Đủ thấy chênh lệch lớn tới mức nào.
Đương nhiên có thể lên bảng Thần Lực cũng đủ để chứng minh thực lực của mỗi người rồi.
Muốn giết một võ giả trên bảng Thần Lực thực ra rất khó.
Nhưng giờ mấy người Vưu Thế Phi chỉ vừa thành lập đội ngũ, hơn nữa chỉ là lần thứ hai ra tay vậy mà đã chém được một võ giả trên bảng Thần Lực.
Coi như là vô cùng thuận lợi rồi.
“Không tệ, hôm nay cứ vậy thôi.”
“Tổng cộng chín cái đầu lâu, đủ để đổi rất nhiều công trạng rồi, xem thử có thể lấy được bao nhiêu công trạng rồi sẽ để Diễn Võ Lâu chia đều cho mỗi người chúng ta.”
“Đi.”
Nói xong Lục Trường Sinh dẫn mấy người quay về thành Bắc Lăng.
Thành Bắc Lăng, khi mấy người Lục Trường Sinh quay về lại thấy rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người mình.
Đao Thập Nhị, Vưu Thế Phi, Dương Chân, Đồng Huyền, Thiết Uyên.
Năm người này có ai không phải nhân vật danh tiếng lẫy lừng đâu.
Toàn bộ đều là cao thủ trên bảng Thần Lực.
“Đó là Đao Thập Nhị phải không?”
“Đâu chỉ có Đao Thập Nhị? Còn có cả mấy người Vưu Thế Phi nữa. Nghe nói Đao Thập Nhị ra mặt thành lập một đội ngũ, chẳng lẽ đội ngũ ấy đây à?”
“Lợi hại thật, Vưu Thế Phi, Dương Chân, Đồng Huyền, Thiết Uyên đều là cường giả từ hạng năm mươi trên bảng Thần Lực trở lên, nhưng so thực lực thì hẳn là Đao Thập Nhị kém hơn một chút nhỉ?” Hết chương 263.



Bạn cần đăng nhập để bình luận