Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 780: Lục Trường Sinh dùng một đòn tiêu diệt trăm Thánh! Thánh địa Thiên Hà chấn động!

Chương 780: Lục Trường Sinh dùng một đòn tiêu diệt trăm Thánh! Thánh địa Thiên Hà chấn động!
Từ phía xa, hắn đã có thể nhìn thấy được Thiên Hà mênh mông vô tận, thậm chí còn nghe được tiếng nước chảy cuồn cuộn.
Sau đó khi đi lên cao hơn, Lục Trường Sinh thấy được sơn môn to lớn của Thánh địa Thiên Hà, một sơn môn được xây dựng ngay giữa không trung.
Đúng, nó trôi nổi ngay giữa không trung.
Từng ngọn núi, từng động phủ, lầu các đều trôi nổi trên sông Thiên Hà.
Toàn bộ Thánh địa Thiên Hà hệt như tiên cảnh vậy.
"Đây là... trận pháp à?"
"Hơn nữa không chỉ có một loại trận pháp, có lẽ dù là Thiên Thánh cũng không dễ gì phá hoại sơn môn của Thánh địa Thiên Hà."
Nét mặt Lục Trường Sinh rất nghiêm nghị.
Cả một sơn môn trôi nổi giữa hư không, đây đúng là một tác phẩm lớn đấy.
Có điều, việc này cũng đã thể hiện được sự uy nghiêm của Thánh địa Thiên Hà.
Phàm là võ giả tới Thánh địa Thiên Hà thì không có ai là không thấy chấn động.
Lục Trường Sinh đi theo đệ tử của Thánh địa Thiên Hà tới một ngọn núi.
Trên ngọn núi này có một Võ Thánh râu tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào đang khoanh chân, yên lặng ngồi dưới đất.
"Lưu trưởng lão, vị này chính là Lục Trường Sinh, người tham gia sát hạch Võ Thánh."
Đệ tử nói xong thì cung kính đứng sang một bên.
Lưu trưởng lão mở mắt ra.
"Võ Thánh đến từ bên ngoài à?"
Lưu trưởng lão liếc mắt nhìn Lục Trường Sinh rồi từ tốn nói: "Đã trăm năm rồi không có Võ Thánh đến từ bên ngoài nào thông qua được sát hạch cả."
"Mặc cho ngươi có danh tiếng như thế nào ở bên ngoài, là bá chủ uy danh hiển hách cũng được mà cao nhân ẩn cư không tiếng tăm gì cũng thế, một khi đã tới Thánh địa Thiên Hà của chúng ta thì đều là kẻ bình thường, không có gì đặc biệt, không đáng nhắc đến."
Rõ ràng Lưu trưởng lão này vẫn luôn ở trong Thánh địa, không hề màng đến thế sự, không quan tâm tới những chuyện xảy ra bên ngoài.
Thậm chí hắn còn chưa từng nghe qua cái tên Lục Trường Sinh.
Đệ tử đứng ở một bên định nói gì đó, hắn há miệng nhưng rốt cuộc lại không lên tiếng.
Đệ tử hiểu rõ tính nết của Lưu trưởng lão rất xấu, thậm chí là vừa xấu tính vừa cứng đầu.
Nếu như hắn lên tiếng nói về uy danh hiển hách của Lục Trường Sinh, sợ là còn bị Lưu trưởng lão ghét bỏ.
Thế nên hắn ngậm miệng, không nhắc tới luôn.
Lục Trường Sinh không bày tỏ ý kiến, có vẻ như hắn chẳng quan tâm tới thái độ của Lưu trưởng lão cho lắm.
Những người trong Thánh địa đã quen cao cao tại thượng rồi, có thái độ thế này cũng là chuyện bình thường thôi.
Tuy nhiên Lục Trường Sinh chỉ muốn gia nhập Thánh địa chứ không muốn đến để chịu bực mình. Vậy là Lục Trường Sinh hỏi luôn: "Nếu như Lục mỗ thông qua sát hạch thì có thể làm gì ở Thánh địa Thiên Hà?"
Thật ra điều hắn muốn biết chính là sau khi thông qua sát hạch rồi, hắn sẽ có thân phận và địa vị thế nào ở Thánh địa.
Nếu địa vị quá thấp thì rõ ràng sẽ không thể được "chia sẻ" chúng sinh chi thế từ Thánh địa, vậy thì có khác gì không gia nhập Thánh địa đâu.
Lục trưởng lão liếc mắt nhìn Lục Trường Sinh rồi thản nhiên đáp: "Lão phu biết suy nghĩ của đám Võ Thánh bên ngoài các ngươi, đều chỉ muốn mượn chúng sinh chi thế tại Thánh địa để tu luyện Thánh Thể thôi."
"Về điểm này, Thánh địa Thiên Hà chúng ta có thể cho các ngươi cơ hội. Chúng sinh chi thế ở Thánh địa vô cùng to lớn, nhưng mỗi phần đều có tác dụng riêng, không phải Võ Thánh nào tới Thánh địa cũng có tư cách sử dụng chúng sinh chi thế để tu luyện."
"Võ Thánh bên ngoài tới nếu thông qua sát hạch, bình thường có thể đảm nhiệm ba thân phận."
"Thứ nhất là trưởng lão phổ thông của các điện trong Thánh địa, có thể được chia một phần chúng sinh chi thế nhưng không nhiều. Điểm tốt là có thể lâu dài, chí ít cũng có khả năng dùng chúng sinh chi thế để tu luyện."
"Thứ hai là phó Điện chủ của các điện. Ở Thánh địa, đây được xem như địa vị khá cao cho Võ Thánh rồi, thân phận cũng cao hơn các trưởng lão phổ thông của các điện một chút, có thể được chia sẻ nhiều chúng sinh chi thế hơn để tu luyện."
"Thứ ba là trưởng lão có phong hào. Loại trưởng lão này có thể không cần đảm nhiệm chức vụ ở các điện mà vẫn được nhận phong hào của Thánh địa và tu hành ở Thánh địa. Địa vị và đãi ngộ chỉ kém nửa bậc so với Chưởng môn của Thánh địa, có thể nói đây là vinh dự cao nhất dành cho Võ Thánh từ bên ngoài tới."
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Trưởng lão phổ thông, phó Điện chủ và trưởng lão có phong hào, chỉ cần nghe qua là thấy trưởng lão phong hào có địa vị cao hơn trưởng lão phổ thông và phó Điện chủ nhiều.
Thậm chí là đãi ngộ và thân phận cũng chỉ kém Chưởng môn có một chút thôi.
Nếu nói thẳng ra thì có thể sánh ngang với phó Chưởng môn rồi.
Mỗi một vị trưởng lão có phong hào được hưởng dụng rất nhiều chúng sinh chi thế để tu luyện Thánh Thể.
"Trưởng lão có phong hào có hạn chế hoặc điều kiện gì không?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Trưởng lão có phong hào à?"
Lưu trưởng lão cười lạnh: "Quả nhiên là thế, mơ tưởng xa vời, vừa tới Thánh địa đã nghĩ tới việc trở thành trưởng lão có phong hào."
"Biết bao nhiêu năm trôi qua rồi, Võ Thánh từ bên ngoài tới còn chưa có một ai trở thành trưởng lão phổ thông, thế mà ngươi lại muốn trở thành trưởng lão có phong hào ư?"
"Ở Thánh địa, trưởng lão phổ thông, phó Điện chủ và trưởng lão có phong hào đều sẽ có những cuộc sát hạch với độ khó tương ứng."
"Sát hạch cho trưởng lão có phong hào là nghiêm khắc nhất. Thậm chí là một khi ngươi thân thỉnh sát hạch trưởng lão có phong hào sẽ có khả năng mất mạng nữa!"
Lục Trường Sinh không sợ hãi mà vẫn hỏi: "Độ khó của sát hạch trưởng lão có phong hào là cấp độ Địa Thánh à?"
"Sao có khả năng thế được?"
"Sát hạch cho trưởng lão có phong hào cũng là Nhân Thánh thôi. Còn Địa Thánh, có lẽ ngươi không hiểu rõ về Địa Thánh cho lắm, nếu là Địa Thánh thì có thể trở thành trưởng lão có phong hào luôn."
Lục Trường Sinh tỏ vẻ đăm chiêu.
Chỉ cần không phải Địa Thánh là tốt rồi, còn về độ khó ấy à? Dù độ khó có cao đến đâu cũng chỉ là cấp độ Nhân Thánh, với thực lực của Lục Trường Sinh bây giờ thì sao có thể quá sức được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận