Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 262. Dùng đao mổ trao cắt tiết gà, một hơi thở đã diệt một tiểu đội Bắc Lỗ! (3)



Chương 262. Dùng đao mổ trao cắt tiết gà, một hơi thở đã diệt một tiểu đội Bắc Lỗ! (3)




Dương Chân là người được Vưu Thế Phi chiêu mộ, hắn luôn lặng lẽ ít lời, bình thường chẳng nói được mấy câu.
Thế nhưng kiếm của Dương Chân lại rất đáng sợ.
Khi kiếm ra khỏi vỏ thì bầu không khí trong thảo nguyên dường như cũng thay đổi.
Từng nhánh cỏ dại bốn phía tựa như đều biến thành những mũi kiếm sắc nhọn.
Kiếm ý đáng sợ nhường này khiến người Bắc Lỗ cũng phải biến sắc.
“Kiếm pháp bậc này...chẳng lẽ là Dương Chân, người xếp hạng thứ ba mươi ba trên bảng Thần Lực?”
“Phốc”.
Vừa dứt lời, kiếm của Dương Chân đã xuyên thủng cổ người Bắc Lỗ.
Hắn lại vung kiếm quét ngang một đường, đầu đối phương nháy mắt đã rơi xuống đất.
Người Bắc Lỗ chết rồi!
Dương Chân vừa ra tay đã lập công, kiếm của hắn chưa từng thất thủ.
Vưu Thế Phi cũng vậy.
Hắn dùng đao, thậm chí đao của hắn còn đáng sợ hơn Dương Chân nhiều.
Một đao quét ngang, hướng thẳng về phía hai người Bắc Lỗ.
“Giết!”
Hai kẻ này biết Vưu Thế Phi rất đáng sợ.
Vậy nên cũng chỉ có thể liên thủ chống lại.
Thế nhưng đao của Vưu Thế Phi đảo qua, không cần kỹ xảo cao minh gì, chỉ hoàn toàn dựa vào sức mạnh khủng bố mà thôi.
Đao chứa mấy nghìn đỉnh sức mạnh, còn khủng bố hơn ba nghìn đỉnh sức mạnh lúc Lục Trường Sinh bùng nổ nhiều.
“Bùm”.
Một đao quét ngang, hai người Bắc Lỗ như bị trúng đòn hiểm, lồng ngực lõm cả xuống.
Nháy mắt sau hai thi thể ngã xuống đất.
Ba người!
“Hì hì, nổ cho ta!”
Sở trường của Đồng Huyền là quyền pháp.
Hắn tung ra một quyền, áp lực cực lớn xung quanh như thể có một con mãnh hổ xuống núi, làm người Bắc Lỗ đánh mất cả ý chí chống cự, cứ thế bị Đồng Huyền đấm nổ đầu.
Bốn người đã mất mạng!
Chỉ còn lại một người cuối cùng, kẻ này là đối thủ của Đại Thương Thiết Uyên!
Thiết Uyên cũng không vội gì, hắn chậm rãi lấy hai mảnh thương trên lưng xuống, sau đó “răng rắc” ráp lại, hai mảnh tổ hợp thành một cây thương lớn.
“Đi.”
Thiết Uyên đâm mạnh một cái, thân thương rung lên, mũi thương tựa hồ phát ra sức mạnh như vòng xoắn ốc, nháy mắt đã đâm trúng cơ thể người Bắc Lỗ.
“Xì xì”.
Thiết Uyên mặt không đổi sắc, lật tay rút thương ra.
Máu dính trên thân thương vẫn đang rơi “tí tách” xuống mặt đất.
Người Bắc Lỗ cuối cùng trợn trừng mắt.
Hắn đã nhận ra võ giả vừa ra tay với mình.
Đại Thương Thiết Uyên!
Bốn người này đều nằm trong năm mươi cường giả đứng đầu trên bảng Thần Lực.
Đội ngũ cỡ này mà chúng lại đụng phải.
Vậy thì chết cũng không oan!
“Đi!”
Bốn người Vưu Thế Phi không hề do dự, nhanh chóng cắt đầu năm người Bắc Lỗ xuống rồi lập tức rút lui, chớp mắt đã không còn bóng dáng đâu nữa.
Từ lúc đám người Vưu Thế Phi ra tay tới khi xong việc rời đi.
Cả quá trình tuy có vẻ rất dài nhưng thực ra cũng chỉ diễn ra trong thời gian một hơi thở mà thôi.
Trong một hơi thở mà cả một tiểu đội năm người Bắc Lỗ đã bị tiêu diệt.
Ra tay nhanh chuẩn ngoan, hiệu suất giết chóc cực cao!
“Phù...”
Trong phạm vi của Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh, Lục Trường Sinh tận mắt “nhìn thấy” mấy người Vưu Thế Phi tiêu diệt một tiểu đội người Bắc Lỗ.
Lục Trường Sinh không khỏi cười rộ lên.
“Không tệ, xem ra thành công rồi!”
Chỉ cần không cách quá xa thì Lục Trường Sinh vẫn có thể tìm hiểu chuyện đang diễn ra được.
“Vèo”.
Lúc này mấy người Vưu Thế Phi đã quay lại.
“Ha ha ha, đúng là sảng khoái.”
“Không sai, có Đao huynh thì chúng ta chỉ cần tới thẳng đó rồi chém giết đối phương là đủ. Quá trình nhanh chuẩn ngoan, một kích tất sát!”
“Có lúc nào được đánh thoải mái như vậy đâu? Không cần loanh quanh trong thảo nguyên, cũng không lo không tìm thấy đối thủ, chỉ cần dốc toàn lực ứng phó, nhanh chóng chém giết đối thủ rồi rút lui ngay.”
“Mười bước giết một người, nghìn dặm đường giết hết chẳng tha*. Cảm giác này quá thoải mái, mà hết thảy đều nhờ có Đao huynh.”
(*十步杀一人, 千里不留行 - Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành / Trích thơ Hiệp khách hành của Lý Bạch)
Cả bốn người đều cười rộ lên.
Từ giờ trở đi không có ai còn hoài nghi Đao Thập Nhị nữa.
Có điều Lục Trường Sinh lại nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Tuy các ngươi làm rất tốt nhưng chỉ vậy thì chưa đủ. Hoặc nên nói vẫn chưa đủ tốt mới đúng, chúng ta hoàn toàn không cần dùng tới một hơi thở là có thể giết một tiểu đội của người Bắc Lỗ rồi.”
“Ví dụ như Thiết Uyên, thời gian ngươi dung hợp đại thương có thể rút ngắn, không cần chậm rãi như vậy.”
“Rồi như Đồng Huyền, quyền pháp của ngươi có thể cuồng bạo hơn nữa, không thể chừa cho đối thủ bất cứ cơ hội nào.”
“Nếu chư vị có thể làm tốt những chi tiết này thì hiệu suất giết người cũng sẽ cao hơn, chúng ta hoàn toàn có thể dùng một nửa thời gian tiêu diệt một tiểu đội.”
“Thời gian càng ngắn sẽ càng khó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Mọi người như có điều suy nghĩ.
Quả thực vì đây là lần đầu tiên hợp tác hành động nên thật ra họ vẫn có ý khoe khoang thủ đoạn của mình một chút.
Thế nhưng giờ nghĩ lại mới thấy không cần phải làm thế.
Cứ dùng tốc độ nhanh nhất để giết người là được.
Tiêu diệt đối thủ xong lập tức rút lui ngay.
Dù có bị những người Bắc Lỗ khác phát hiện thì họ cũng đã cao chạy xa bay, sao có thể bị đuổi bắt được nữa?
Nhờ thế tiểu đội của họ cũng sẽ an toàn hơn.
“Mọi người cầm theo đầu lâu sẽ không ảnh hưởng hành động chứ?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Đương nhiên là không thành vấn đề.”
Thật ra mang theo đầu lâu cũng hơi vướng víu.
Nhưng không quan trọng, trước khi ra tay tất cả đầu lâu đều sẽ đặt ở chỗ Lục Trường Sinh, để hắn trông giữ.
Nếu không cứ mang theo đầu lâu hành động thì rất dễ tỏa mùi máu tươi rồi lộ ra hành tung.
Chi tiết quyết định thành bại, Lục Trường Sinh đương nhiên cũng chú ý những chi tiết nhỏ như thế.
Vì thế mọi người chỉ nghỉ ngơi chốc lát sau đó lại xuất phát lần nữa.
Lục Trường Sinh lại phóng Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh ra.
Hắn phát hiện, số lần mình phóng ý cảnh càng nhiều thì bản thân cũng càng lĩnh ngộ Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh sâu sắc hơn, cũng sẽ giúp Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh tăng lên nhanh chóng. Hết chương 262.



Bạn cần đăng nhập để bình luận