Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 257. Đáng sợ hơn cả xếp hạng! Chiến lực cấp độ Thiên Đỉnh!



Chương 257. Đáng sợ hơn cả xếp hạng! Chiến lực cấp độ Thiên Đỉnh!




“Hử? Đây không phải Đao Thập Nhị à? Lần này hắn quay về tay không sao?”
“Đúng là chuyện hiếm gặp, Đao tiên sinh lại quay về tay không, hình như còn hơi chật vật nữa, chẳng lẽ hắn gặp rắc rối gì?”
“Hơn một tháng qua Đao tiên sinh ngày nào cũng cầm theo đầu người Bắc Lỗ, đại thắng trở về, hôm nay lạ thật đấy.”
“Chẳng lẽ Đao tiên sinh thất bại thật à?”
Rất nhiều người thấy “Đao Thập Nhị” không cầm theo đầu người Bắc Lỗ thì đều cảm thấy rất lạ.
Có điều không ai chạy ra hỏi chuyện cả.
Lục Trường Sinh nhìn lướt qua đám người, không nói gì mà đi thẳng về viện tử của mình.
Lục Trường Sinh cẩn thận nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm nay.
Đúng là rất nguy hiểm.
Bốn cường giả Thiên Đỉnh liên thủ, nếu Lục Trường Sinh không đủ mạnh thì e rằng đã không quay về được rồi.
“Vẫn luôn đi ven bờ sông thì sao có thể không ướt giày?”
“Chỉ trông mong dựa dẫm vào may mắn cũng không phải kế sách lâu dài.”
“Nhưng muốn dựa vào thực lực để tung hoành thì cũng không thể thực hiện chỉ trong thời gian ngắn được.”
“Chẳng lẽ phải đợi tu luyện đến cấp độ Thiên Đỉnh rồi mới quay lại chiến trường Bắc Vực? Không thu hoạch được công trạng thì sao đổi được đan dược cho cảnh giới Thần Lực, lấy gì mà tăng cường thân thể đây?”
“Nhất định phải nghĩ ra cách vừa có thể tới chiến trường Bắc Vực tìm kiếm công trạng vừa tránh né được nguy hiểm như hôm nay.”
Lục Trường Sinh vắt óc nghĩ ra cách vẹn toàn, thế nhưng chuyện này thật sự rất khó.
Chậm rãi tu luyện rõ ràng là không được.
Nhưng nếu lại mạo hiểm tới chiến trường Bắc Vực thì ai dám chắc lần sau hắn còn may mắn như hôm nay nữa?
Lục Trường Sinh cẩn thận nghĩ lại tất cả thủ đoạn của mình.
Ưu thế lớn nhất của hắn không phải là Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh, cũng không phải bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn, càng không phải tu vi Bách Đỉnh.
Mà là Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh!
Hắn có thể cảm ứng một cách chính xác tình hình trong phạm vi mấy dặm.
“Thật ra thủ đoạn cảm ứng của ta có thể vận dụng tốt hơn nữa.”
“Ta không cần tự mình xông lên phía trước, ngược lại ta có thể trở thành ‘người chỉ huy’ phía sau.”
“Hiện giờ người ở chiến trường Bắc Vực đều đang tổ đội, sao ta không thành lập một đội ngũ lấy mình làm trung tâm? Ta dùng Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh, đảm nhận vai trò tai mắt của đội ngũ, để những người khác ra tay chém giết còn ta chỉ cần chỉ huy từ xa là được.”
“Nếu gặp phải đội ngũ Bắc Lỗ ngụy trang thì ta có thể chạy trốn ngay lập tức. Nhờ thế ta có thể tránh né được toàn bộ nguy hiểm trên chiến trường Bắc Vực.”
Lục Trường Sinh càng nghĩ ánh mắt lại càng sáng rực lên.
Hắn cảm thấy cách này rất khả thi!
Đương nhiên trước khi thành lập đội ngũ thì cũng phải giải thích rõ ràng điểm lợi và điểm hại cho các thành viên.
Tất cả mọi người đều phải cam tâm tình nguyện mới được.
Điều này không khó.
Tuy Lục Trường Sinh không ra tay nhưng chỉ cần đội ngũ có hắn thì thu hoạch chắc chắn sẽ vượt qua rất nhiều đội ngũ khác.
Nguy hiểm song hành cùng kỳ ngộ.
Lục Trường Sinh tin rằng sẽ có người đồng ý thôi.
Thế nhưng muốn tìm người tổ đội cũng không thể qua loa.
Thực lực của đội viên nhất định phải đủ mạnh.
Dù sao thì Lục Trường Sinh chỉ muốn đối phó với những võ giả Thần Lực, thậm chí là cường giả trên bảng Thần Lực.
Nếu thực lực không đủ mạnh thì ngược lại chẳng khác nào đi tìm chết.
Vậy nên nhất định phải tìm một số võ giả mạnh mẽ.
Nếu tìm được võ giả Thiên Đỉnh thì càng tốt!
Thế nhưng võ giả Thiên Đỉnh lại không dễ “chiêu mộ”.
Nhưng bất kể thế nào thì Lục Trường Sinh cũng phải thử một lần.
Diễn Võ Lâu.
Mỗi ngày nơi này đều có rất nhiều võ giả tụ tập.
Hơn nữa tin tức ở Diễn Võ Lâu cũng được cập nhật rất nhanh.
Lúc này cũng có một tin tức đang khiến Diễn Võ Lâu như nổ tung.
“Tin mới nhất truyền tới từ phía Bắc Lỗ đây.”
“Đao Thập Nhị đứng thứ sáu mươi mốt trên bảng Thần Lực bị bốn cường giả Thiên Đỉnh vây công.”
“Các ngươi đoán xem kết quả thế nào? Bốn võ giả Thiên Đỉnh thế mà không làm gì được Đao Thập Nhị, còn bị Đao Thập Nhị phá vỡ phòng tuyến, an toàn quay về thành Bắc Lăng.”
“Bên phía Bắc Lỗ còn cho rằng Đao Thập Nhị tuy không phải võ giả Thiên Đỉnh nhưng chắc chắn có chiến lực của cấp độ Thiên Đỉnh!”
“Đúng rồi, ta cũng vừa nghe được tin này, bốn võ giả Thiên Đỉnh kia còn chủ động truyền tin này ra ngoài mà...”
Nhất thời đám người đều ồ lên.
Vốn các võ giả vương triều Đại Ngư cũng không chiếm được lợi thế trên chiến trường Bắc Vực.
Thậm chí còn có vẻ như bị người Bắc Lỗ áp chế.
Ngay cả số lượng cường giả trên bảng Thần Lực thật ra cũng là phía Bắc Lỗ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Ngoại lệ duy nhất là Đao Thập Nhị.
Mỗi ngày Đao Thập Nhị đều tới chiến trường Bắc Vực thu gặt đầu người.
Lần này có người trông thấy Đao Thập Nhị tay không quay về, mọi người còn đoán không biết có phải hắn gặp rắc rối gì không?
Thế mà giờ lại có tin như vậy truyền ra.
Đao Thập Nhị khiến bốn võ giả Thiên Đỉnh của Bắc Lỗ mất hết thể diện.
Phải biết là bốn võ giả Thiên Đỉnh kia thậm chí còn lĩnh ngộ ý cảnh, chắc chắn là cường giả cỡ năm mươi người đứng đầu bảng Thần Lực, thậm chí trong khoảng bốn mươi người đứng đầu cũng nên.
Ấy vậy mà bốn cường giả hàng đầu cùng vây công cũng không giữ chân Đao Thập Nhị được.
“Thực lực của Đao tiên sinh mạnh tới vậy cơ à?”
“Trước kia chỉ thấy Đao tiên sinh chém người Bắc Lỗ như giết gà, thực lực hẳn là rất mạnh, không ngờ lại mạnh tới mức này. Chỉ là cấp độ Bách Đỉnh mà lại có thể bùng nổ chiến lực Thiên Đỉnh!”
“Người Bắc Lỗ âm hiểm thật đấy, chúng còn ngụy trang thành võ giả Thần Lực bình thường nữa chứ, suýt nữa Đao tiên sinh gặp rắc rối to rồi. May mà Đao tiên sinh rất mạnh, thế nên mới may mắn thoát hiểm.”
“Ông trời cũng đứng về phía Đao tiên sinh!”
Trong vô tình, Đao Thập Nhị đã có sức ảnh hưởng rất lớn giữa đám võ giả của vương triều Đại Ngư.
Dù sao thì “Đao Thập Nhị” có thể nói là “tia sáng”duy nhất của vương triều Đại Ngư giữa chiến trường Bắc Vực này. Hết chương 257.



Bạn cần đăng nhập để bình luận