Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2209: Linh hồn lột xác, sinh ra chân ngã, đạo của ta đã thành! (3)

Đây cũng là một Chúa Tể đỉnh tiêm đã có từ xa xưa.
“Đúng rồi, kỳ hạn nghìn năm đã đến chưa?”
Đột nhiên Chúa Tể Thần Diễn hỏi một câu.
“Hình như đến rồi…”
Không chỉ Chúa Tể Thần Diễn để ý tới kỳ hạn nghìn năm, thật ra rất nhiều Chúa Tể khác cũng đang nghĩ tới kỳ hạn nghìn năm.
Hôm nay vừa vặn tới kỳ hạn nghìn năm ấy.
Bọn hắn cũng đang mong chờ sự xuất hiện của Lục Trường Sinh.
Nhưng không ai dám đi thúc giục.
Sau chuyện của ba Chúa Tể đỉnh tiêm là Chúa Tể Mạc Tà, Chúa Tể Hoàn Vũ và Chúa Tể Động Sát lần trước, hiện giờ Lục Trường Sinh đã được công nhận là Chúa Tể số một.
Hơn nữa còn vượt xa bất kỳ Chúa Tể nào khác.
Có kẻ nào dám hỗn xược với hắn?
“Vút.”
Nhưng các vị Chúa Tể cũng không phải đợi lâu.
Lúc này Lục Trường Sinh đã xuất hiện giữa hư không.
Hơn nữa vũ trụ Chân giới của hắn còn cuốn một cái.
Toàn bộ vũ trụ Vĩnh Hằng đều bị cuốn vào bên trong vũ trụ Chân giới.
Trong lòng Chúa Tể Thần Diễn không khỏi rung động.
Dạo gần đây hắn mới đến học phủ Vĩnh Hằng.
Vậy nên không được trải qua chuyện lần trước.
Vì vậy đây cũng là lần đầu tiên hắn bị Lục Trường Sinh cuốn vào vũ trụ Chân giới.
Là một Chúa Tể đỉnh tiêm, Chúa Tể Thần Diễn rất nhanh đã nhận ra có điều không ổn.
Nhưng Chúa Tể Thần Diễn từng nghe nói tới vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh, nơi đó mênh mông vô bờ, hùng vĩ đến khó có thể tưởng tượng.
Ngay cả Chúa Tể đỉnh tiêm cũng không có bất kỳ sức phản kháng nào khi bị cuốn vào trong đó.
Đủ thấy khoảng cách giữa Chúa Tể đỉnh tiêm và Lục Trường Sinh lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
Bây giờ Chúa Tể Thần Diễn cũng được nhìn thấy vũ trụ Chân giới, quả nhiên trong lòng không khỏi chấn động.
“Vũ trụ Chân giới đúng là hùng vĩ, thật khó có thể tưởng tượng lại có vũ trụ thế này, quả không hổ danh là siêu vũ trụ…”
Chúa Tể Thần Diễn cảm thán.
Lục Trường Sinh đứng giữa hư không.
Lúc này giữa hư không dường như xuất hiện một đài cao.
Dưới đài có vô số Chúa Tể ngồi xếp bằng.
Nơi này đã biến thành một đạo tràng.
Hiện giờ Lục Trường Sinh bắt đầu “giảng đạo”.
“Đây là Bia Trấn Giới mà Lục mỗ tình cờ có được trong Thời Không Trường Hà, nghi là do cảnh giới Vĩnh Hằng lưu lại, toàn bộ tấm bia này được tạo thành từ vật chất Bất Hủ…”
Lục Trường Sinh vung tay lên.
Một tấm bia đá khổng lồ lập tức xuất hiện giữa hư không.
Đó chính là Bia Trấn Giới!
Ánh mắt và ý thức của vô số Chúa Tể đều đổ dồn vào Bia Trấn Giới.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn cho phép các Chúa Tể tới gần để quan sát.
Vì vậy các vị Chúa Tể đều không kìm lòng được mà quan sát Bia Trấn Giới ở cự ly thật gần.
Chỉ tiếc ngoài việc biết nó được tạo thành từ vật chất Bất Hủ thì bọn hắn không có phát hiện gì khác.
Chuyện này cũng rất bình thường.
Lúc đầu khi Lục Trường Sinh có được Bia Trấn Giới cũng vậy.
Sau một thời gian các vị Chúa Tể đều có chút thất vọng.
Dù Bia Trấn Giới thật sự rất kỳ diệu, thực sự không giống như thứ do Chúa Tể làm ra.
Nhưng bọn hắn lại không phát hiện được điều gì.
Đặc biệt là không thể phát hiện ra bất cứ thông tin nào liên quan tới cảnh giới Vĩnh Hằng.
Vì vậy ánh mắt mọi người lại tập trung về phía Lục Trường Sinh.
Đương nhiên Lục Trường Sinh cũng hiểu được suy nghĩ của các vị Chúa Tể này.
“Hôm nay Lục mỗ sẽ truyền thụ một số hiểu biết của mình về cảnh giới Vĩnh Hằng, đúng hay sai chính Lục mỗ cũng không rõ, nhưng có lẽ có thể khiến chư vị đạo hữu có chút cảm ngộ.”
“Giảng đạo cũng là luận đạo, nếu chư vị đạo hữu có nhiều ý tưởng hơn cũng có thể nói ra…”
Sau đó Lục Trường Sinh bắt đầu giảng đạo.
Chủ yếu là kể lại một số hiểu biết của hắn về cảnh giới Vĩnh Hằng.
Đặc biệt là về phương hướng tu hành.
Lục Trường Sinh cho rằng muốn đạt được cảnh giới Vĩnh Hằng thì linh hồn và nhục thân đều phải đạt tới cực hạn.
Linh hồn phải đạt đến cực hạn của linh hồn Bất Hủ.
Chỉ khi linh hồn đạt đến cảnh giới tối thượng thì nhục thân mới có thể cường đại đến mức thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà.
Một khi nhục thân có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà, tức là đã bước vào đệ tứ cảnh, hay chính là cảnh giới Vĩnh Hằng!
Lục Trường Sinh gần như không hề giấu diếm mà thoải mái công bố con đường tiến tới cảnh giới Vĩnh Hằng hắn biết được cho mọi người.
Đây là cách hiểu của riêng hắn, cũng không chắc đã đúng.
Nhưng các vị Chúa Tể nghe Lục Trường Sinh thuyết pháp, trong lòng đều không khỏi chấn động.
Trong lòng bọn hắn thoáng có cảm giác như rẽ mây thấy mặt trời.
Trước đây con đường tu hành của các vị Chúa Tể thực ra rất mơ hồ.
Bọn hắn chỉ thử luyện hóa vật chất Bất Hủ để tăng cường chiến lực.
Cuối cùng dung hợp vật chất Bất Hủ và có thể giết chết Chúa Tể bình thường, như vậy là đã bước lên hàng ngũ Chúa Tể đỉnh tiêm.
Nhưng Chúa Tể đỉnh tiêm cũng chỉ là nâng cao chiến lực chứ không phải là nâng cao cảnh giới.
“Linh hồn và nhục thân… thì ra là vậy.”
“Đa tạ Chúa Tể Trường Sinh truyền đạo! Xin hãy nhận một lạy của ta!”
Trong mắt Chúa Tể Thần Diễn lóe lên thần quang.
Hắn vô cùng kích động.
Mây mù bao phủ trong lòng nhiều năm nay đã tan biến.
Dù việc tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng vẫn còn rất xa xôi.
Nhưng dù sao thì hắn cũng không phải mò mẫm trong bóng tối nữa.
Giờ hắn đã biết được phương hướng.
Mà phương hướng này chính là do Chúa Tể Trường Sinh chỉ ra.
Lục Trường Sinh cũng không né tránh, hắn thản nhiên nhận lễ này của đối phương.
Hiện giờ hắn là người “truyền đạo”, đáng được nhận lễ này!
Thực ra không chỉ có Chúa Tể Thần Diễn.
Còn rất nhiều Chúa Tể khác cũng hành lễ với Lục Trường Sinh.
Đây chính là truyền đạo chân chính.
Chỉ cho bọn hắn phương hướng đi lên con đường cảnh giới Vĩnh Hằng.
Nhưng biết được phương hướng là một chuyện, có thể tấn thăng lên cảnh giới Vĩnh Hằng hay không lại là một chuyện khác.
Ví dụ như linh hồn.
Thực ra rất nhiều Chúa Tể đều biết tầm quan trọng của linh hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận