Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 184. Bách Niên Lôi Quả, sức mạnh bảy mươi đỉnh! (3)



Chương 184. Bách Niên Lôi Quả, sức mạnh bảy mươi đỉnh! (3)




Các đệ tử Thần Hỏa Cung nhao lên, ai nấy đều lòng đầy căm phẫn, sát khí đằng đằng.
Xem ra “hỏa chủng” mà Thần Hỏa Cung bị trộm mất là thứ vô cùng quan trọng.
“Thần Hỏa Cung...”
Mặt các hộ vệ trên thuyền đều biến sắc.
Thương hội Viễn Dương thường xuyên tới Hỏa Long quốc làm ăn, họ cũng hay dừng chân ở thành Hỏa Sơn, thế nên ai cũng biết tới Thần Hỏa Cung.
Thần Hỏa Cung có võ giả cảnh giới Thần Lực tọa trấn, là một thế lực rất lớn trong thành Hỏa Sơn.
Thương hội Viễn Dương không thể chọc vào Thần Hỏa Cung được.
Thế nên Tác Phỉ nhanh chóng đứng ra nói chuyện: “Quả là Vân Hải Đường từng lên thuyền của chúng ta để tới thành Hỏa Sơn, nhưng sau khi cập bến Vân Hải Đường cũng đã rời đi ngày, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.”
“Nếu các ngươi không tin có thể lên thuyền lục soát.”
“Nếu không tìm thấy Vân Hải Đường thì có thể để chúng ta rời bến được không?”
Tác Phỉ không quan tâm chuyện cho người của Thần Hỏa Cung lên thuyền lục soát, nàng chỉ muốn cho thuyền nhanh chóng khởi hành thôi.
Nếu bị Thần Hỏa Cung giam thuyền thì họ sẽ không thể quay về thành Trạm Hải đúng thời gian, như vậy chuyến đi này sẽ lỗ rất lớn.
“Lục soát.”
Đệ tử của Thần Hỏa Cung lập tức ùa lên thuyền lục soát.
Thậm chí còn mở ra rất nhiều thùng hàng, bên trong đều là hương liệu và đặc sản của thành Hỏa Sơn.
Mỗi một khoang thuyền, mỗi một ngóc ngách cũng không bỏ qua, lục soát vô cùng cẩn thận.
Lục soát suốt hai ba canh giờ, thậm chí đến chiều vẫn không tìm thấy Vân Hải Đường.
Thấy thế Tác Phỉ mới nói: “Thần Hỏa Cung các ngươi không tìm được Vân Hải Đường chứng tỏ nàng không có mặt trên thuyền.”
“Giờ chúng ta có thể rời bến được chưa?”
Trưởng lão của Thần Hỏa Cung sầm mặt, nhìn qua Tác Phỉ rồi lạnh lùng đáp: “Lão phu quyết định sẽ giam thuyền của các ngươi! Trước khi tìm thấy Vân Hải Đường con thuyền này không thể rời bến được!”
“Sao các ngươi có thể vô lý thế được?”
“Đây là thuyền của thương hội Viễn Dương, hành trình chậm trễ thì hàng hóa sẽ hỏng mất, lúc đó chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu đây?”
Tác Phỉ sốt ruột hô lên.
“Các ngươi tổn thất lớn thế nào cũng đâu quan trọng bằng việc Thần Hỏa Cung chúng ta bị mất hỏa chủng?”
“Đừng nói nhảm nữa, các ngươi và thuyền đều không thể rời khỏi đây. Nếu muốn đi thì giết bất luận tội!”
Giọng điệu trưởng lão Thần Hỏa Cung lạnh như băng, hoàn toàn không cho phép tranh luận.
“Đao tiên sinh...”
Tác Phỉ chỉ đành hướng mắt sang cầu cứu Lục Trường Sinh.
Từ đầu tới giờ Lục Trường Sinh vẫn chỉ đứng nhìn một cách thờ ơ.
Vốn hắn không định nhúng tay vào chuyện này.
Rắc rối của thương hội Viễn Dương thì thương hội nên tự mình giải quyết.
Thế nhưng nếu Thần Hỏa Cung không để thuyền rời bến thì Lục Trường Sinh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thuyền không rời bến thì bao giờ Lục Trường Sinh mới về tới thành Trạm Hải đây?
“Tiểu thư Tác Phỉ, vừa rồi ta cũng đã chứng kiến mọi chuyện, thuyền của thương hội Viễn Dương không chứa chấp Vân Hải Đường, chính là có ‘lý’.”
“Có điều người trong giang hồ muốn phân rõ phải trái chỉ xem trong tay có đao hay không thôi.”
Lục Trường Sinh mở miệng.
Hắn bước lên phía trước.
Người của Thần Hỏa Cung vốn định quát lên.
Thế nhưng theo từng bước chân của Lục Trường Sinh, khí thế trên người hắn lại dâng lên một phần.
Và cả khí huyết đáng sợ, theo mỗi bước chân khí huyết lại tăng vọt.
Đến cuối cùng, khi Lục Trường Sinh tới trước mặt người của Thần Hỏa Cung thì khí huyết khủng bố đã hình thành một đám mây màu máu.
Khí thế kinh khủng như núi Thái Sơn đổ ập xuống, khiến người của Thần Hỏa Cung không tài nào thở nổi.
“Ta nói giờ sẽ cho thuyền rời bến, ai dám phản đối?”
Mắt Lục Trường Sinh sắc như đao, lần lượt đảo qua các đệ tử của Thần Hỏa Cung.
“Võ giả cảnh giới Thần Lực!”
Trưởng lão Thần Hỏa Cung hít sâu một hơi, sắc mặt trở lên vô cùng ngưng trọng.
Hắn có thể thoải mái bắt chẹt một thương hội bình thường nhưng không thể không nể mặt thương hội Viễn Dương có võ giả cảnh giới Thần Lực sau lưng được.
Cả hai về bản chất đã rất khác biệt.
Thế nhưng hỏa chủng thật sự vô cùng quan trọng với Thần Hỏa Cung.
Trưởng lão Thần Hỏa Cung hít sâu, sau đó trầm giọng nói: “Tiền bối, chuyện hỏa chủng rất quan trọng...”
“Keng”.
Trưởng lão Thần Hỏa Cung còn chưa nói xong thì đao của Lục Trường Sinh đã rời khỏi vỏ.
“Xì xì”.
Ngay sau đó đầu của trưởng lão Thần Hỏa Cung bay lên rồi rơi xuống bến tàu.
Máu tươi văng tung tóe, không khí nồng mùi máu tanh.
Mặt Lục Trường Sinh vẫn không đổi sắc, ánh mắt quét qua toàn bộ người của Thần Hỏa Cung: “Còn ai phản đối không?”
Bá đạo, lạnh lùng, kiêu ngạo, không coi ai ra gì...
Các đệ tử Thần Hỏa Cung chấn động, lập tức lùi về phía sau.
Xưa giờ, ở thành Hỏa Sơn này luôn là bọn hắn ngang ngược hung hăng, không kiêng nể ai.
Vậy mà giờ lại xuất hiện một kẻ còn kiêu ngạo hơn bọn hắn, cũng càng không kiêng nể ai hơn.
Đã thế đó còn là võ giả cảnh giới Thần Lực, thế thì bọn hắn còn dám nói gì nữa đây?
“Các hạ uy phong thật đấy! Thật sự cho rằng Thần Hỏa Cung chúng ta không có ai sao?”
Lúc này, từ đằng xa truyền tới một âm thanh sắc nhọn.
Lục Trường Sinh nheo mắt, hắn trông thấy một bóng người đang lao nhanh tới bến tàu.
Hơn nữa đối phương cũng không hề thu liễm khí thế trên người, khí huyết khủng bố cuồn cuộn sục sôi, rõ ràng cũng là một võ giả cảnh giới Thần Lực.
“Đại trưởng lão tới rồi.”
“Đại trưởng lão cũng là võ giả cảnh giới Thần Lực.”
“Đại trưởng lão tới thì xem người này còn kiêu ngạo được nữa không?”
Các đệ tử Thần Hỏa Cung bị Lục Trường Sinh áp chế giờ đang vui sướng vô cùng, cũng hưng phấn vô cùng.
Không phải võ giả cảnh giới Thần Lực trước mặt này vừa rồi còn quá mức kiêu ngạo đấy sao?
Giờ võ giả cảnh giới Thần Lực của Thần Hỏa Cung bọn hắn cũng tới rồi, để xem Lục Trường Sinh còn kiêu ngạo thế nào được nữa?
Lục Trường Sinh không bận tâm đám đệ tử phổ thông của Thần Hỏa Cung nghĩ gì.
Ánh mắt hắn dán chặt vào bóng người đang lao nhanh tới kia.
Một trăm trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng, mười trượng... Hết chương 184.



Bạn cần đăng nhập để bình luận