Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 225. Đao Thập Nhị cường thế hiện thân, một người một đao khiến quần hùng kinh sợ!



Chương 225. Đao Thập Nhị cường thế hiện thân, một người một đao khiến quần hùng kinh sợ!




Thời gian cứ thế trôi, nhoáng cái lại qua mấy ngày.
Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra xem xét.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: 1420 (Bốn phương ca tụng)
Bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết: Đúc kiếm 10 tháng 26 ngày
Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh: Tiến độ 1%
Hải Lãng Ý Cảnh: Tiến độ 20%
Bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo: Tầng thứ hai
Ngư Dược Long Môn Cửu Trọng công: Tầng thứ tư
Trên bảng thuộc tính, trong mấy ngày ngắn ngủi mà ngộ tính đã tăng lên mấy trăm điểm, giờ đang đạt mức 1420 điểm.
Gia tăng nhiều như vậy quả thực rất kinh người.
Có điều Lục Trường Sinh cũng hiểu, đây là bởi ngộ tính của hắn đã hơn một nghìn điểm, hoàn toàn “thay đổi về chất lượng”, thế nên mới biến động lớn tới vậy.
Sau mỗi lần ngộ tính “thay đổi về chất lượng” thì hiệu quả đều sẽ thể hiện một cách vô cùng rõ ràng.
Giờ cũng vậy.
Lúc còn dưới một nghìn điểm, ngộ tính của Lục Trường Sinh vẫn ở mức “bình thường” thì sau khi đã vượt qua một nghìn điểm, ngộ tính của Lục Trường Sinh đã hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của người bình thường.
Suy cho cùng, ai có thể lĩnh ngộ một môn vũ kỹ tới mức viên mãn chỉ trong giây lát chứ?
Ngay cả thứ đơn giản nhất như kiếm pháp cơ bản và đao pháp cơ bản cũng không thể.
Ngộ tính cao tới đâu cũng cần có một quá trình.
Thế nhưng khi ngộ tính vượt qua một nghìn điểm thì quy tắc “nhận thức bình thường” của con người đều sẽ bị phá vỡ.
“Đao huynh, có tin về Vân Anh Khoáng Mẫu rồi.”
Lúc này Vân Hải Đường tới báo tin cho Lục Trường Sinh.
Phái Thiên Nữ quả không hổ là nơi thu thập tình báo nhanh nhạy nhất.
Mới qua vài ngày mà họ đã có tin tức về Vân Anh Khoáng Mẫu rồi.
“Giờ Vân Anh Khoáng Mẫu đang ở trong tay ai?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Hình như là một giang hồ tán nhân, tên là Ninh Đông Hà.”
“Người tên Ninh Đông Hà này rất mạnh, nghe nói cũng là cường giả Bách Đỉnh. Sở trường là di chuyển và tiềm hành.”
“Tiếc là hành tung của hắn lộ ra ngoài, nghe nói hai trong ba bang phái lớn đều đã phái cao thủ hàng đầu tới đánh cướp Vân Anh Khoáng Mẫu.”
Vân Hải Đường nói rõ chi tiết.
Thật ra phái Thiên Nữ cũng coi như môn phái lớn, đủ sức đứng ngang hàng với ba bang phái lớn còn lại.
Nhưng lần này phái Thiên Nữ chỉ điều tra tin tức về Vân Anh Khoáng Mẫu chứ không tham dự tranh đoạt.
Thế nhưng cũng chỉ có nội bộ phái Thiên Nữ cho rằng họ không tham gia tranh đoạt mà thôi.
Thực ra thì người bên ngoài lại không nghĩ như vậy.
Phái Thiên Nữ đã tung tin khắp nơi về chuyện “Đao Thập Nhị” nhất định phải có được Vân Anh Khoáng Mẫu.
Như thế cũng không khác gì phái Thiên Nữ đã dẫm một chân vào vũng nước này.
“Vậy sao?”
“Những kẻ đó đều không từ bỏ tranh đoạt Vân Anh Khoáng Mẫu ư?”
Lục Trường Sinh khẽ cau mày.
“Phải, hình như họ... không nể nang gì Đao huynh cả.”
Thật ra thì nguyên nhân chính là bởi thanh danh của Đao Thập Nhị còn không lớn tới mức ấy.
Không đến mức hắn nói một câu là sẽ không có ai dám tranh giành Vân Anh Khoáng Mẫu với hắn nữa.
Dù sao thì thành Trạm Hải cũng không phải thành Nam Dương.
Nếu là ở thành Nam Dương, chỉ cần “Trang Thập Tam” nói một câu thôi liệu còn ai dám phản kháng nữa?
“Cũng phải, uy danh đều phải đánh giết mới có!”
Lục Trường Sinh đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phái Thiên Nữ.
“Đao huynh, có gì cần phái Thiên Nữ giúp nữa không?”
Vân Hải Đường hỏi.
“Không cần, chuyện này phái Thiên Nữ các ngươi đừng tham dự thì hơn.”
“Một mình ta một đao là đủ rồi!”
Lục Trường Sinh cũng không quay đầu lại, cứ thế chậm rãi bước xuống núi.
...
Thành Trạm Hải, trời vẫn chưa tối nhưng đường sá đã lặng ngắt như tờ, không có một tiếng động nào.
Tuy thành Trạm Hải không cấm đi lại ban đêm nhưng dạo gần đây cứ tới tối là sẽ không có ai đi lại ngoài đường nữa.
Xung đột giữa các thế lực trong thành Trạm Hải đã tới mức điên cuồng và đẫm máu.
Ninh Đông Hà nhìn Thượng Nguyên đạo tràng cách đó không xa, trong mắt lóe lên khát vọng.
Chỉ một chút nữa thôi là hắn có thể tới Thượng Nguyên đạo tràng.
Tiếc là vẫn bị kẻ khác cản lại.
Khả năng di chuyển và tiềm hành của hắn lúc này cũng không phát huy được mấy tác dụng.
Bởi vì xung quanh hắn đều là cao thủ.
Các võ giả cảnh giới Thần Lực bình thường đều rất khó gặp thì nay lại có thể dễ dàng trông thấy.
“Hì hì, Ninh Đông Hà, thuật dịch dung của ngươi cũng không còn tác dụng đâu, sắp tới Thượng Nguyên đạo tràng rồi mà ngươi còn đeo tấm da kia làm gì nữa?”
Người lên tiếng là một lão bà lưng còng tóc bạc trắng.
Ninh Đông Hà cười lạnh, hắn vung tay lau đi lớp dịch dung trên mặt, để lộ ra dung mạo vốn có.
“Các người coi trọng Ninh mỗ quá, lại còn bày thế trận lớn như vậy, các cao thủ của ba bang hai phái đều tới cả rồi sao?”
“Đúng rồi, còn có một số kẻ âm thầm rình trộm, muốn đục nước béo cò nữa kìa.”
Ninh Đông Hà đảo mắt nhìn khắp một lượt.
Hắn cảm giác trong một số góc bí ẩn còn có rất nhiều võ giả đang ẩn mình.
Chỉ một miếng Vân Anh Khoáng Mẫu mà lại khiến rất nhiều võ giả động lòng.
“Để ta xem Đao Thập Nhị đang ở đâu?”
“Phái Thiên Nữ tung tin Đao Thập Nhị chắc chắn sẽ tranh Vân Anh Khoáng Mẫu cơ mà? Chẳng lẽ hắn còn định ngồi làm ngư ông đắc lợi?”
Ninh Đông Hà cười nhạo.
Hắn cũng đã nghe được tin tức phái Thiên Nữ tung ra.
Giọng điệu của “Đao Thập Nhị” quả thực rất bá đạo, thậm chí còn chẳng kiêng dè ai.
Hơn nữa sau khi phái Thiên Nữ tung tin ra ngoài thì gần như mọi người đều coi “Đao Thập Nhị” là võ giả của phái Thiên Nữ.
Dù sao nhiều đời qua, mối quan hệ giữa Thiên Nữ và người hộ đạo đều vô cùng chặt chẽ.
“Đao Thập Nhị? Hắn để phái Thiên Nữ tung tin xong thì cũng chưa từng xuất hiện.”
“Ninh Đông Hà, giờ có Đao Thập Nhị hay không cũng vậy thôi. Ngươi thấy mình có thể bình yên cầm Vân Anh Khoáng Mẫu tới Thượng Nguyên đạo tràng được sao?”
“Giao nộp Vân Anh Khoáng Mẫu ra đây, nếu không hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Vô số ánh mắt đổ dồn lên người Ninh Đông Hà. Hết chương 225.



Bạn cần đăng nhập để bình luận