Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 121. Cuộc chiến Thần Lực



Chương 121. Cuộc chiến Thần Lực




Chỉ là giết một tên quan mà thôi, trước đây chúng không dám nhưng bây giờ thiên hạ đại loạn rồi, sức khống chế của triều đình với các địa phương đã suy yếu đến cực điểm.
Với Huyết Sát Môn mà nói, giết một tên tri phủ cũng không phải việc khó khăn gì.
"Đáng tiếc thật. Một cơ hội lập uy tốt biết bao nhiêu. Tên Trang Thập Tam này đúng là may mắn, thoát được một kiếp nạn đấy."
Yến Kiếm Sinh lắc đầu.
Với thế lực hiện nay của Huyết Sát Môn, tìm tận mấy ngày mà không thấy Trang Thập Tam, vậy thì khả năng rất lớn là đối phương đã rời khỏi thành Nam Dương rồi.
"Ầm."
Ngay lúc này, đại môn ngoài đại sảnh bị phá tan.
Vài xác chết của đệ tử Huyết Sát Môn bị ném vào trong đại sảnh.
"Ai?"
Các trưởng lão của Huyết Sát Môn mau chóng quay lại, nhìn chòng chọc ra ngoài cửa.
"Cộp, cộp, cộp."
Một dáng người chậm rãi bước từ ngoài cửa vào.
Dù chưa từng gặp qua bóng dáng này, thế nhưng bọn chúng đều thấy rất quen thuộc.
"Ngươi là... Trang Thập Tam?"
Ánh mắt của Yến Kiếm Sinh cực kỳ ác liệt, chỉ trong nháy mắt, hắn đã "nhận ra" dáng người xa lạ này ngay.
Dù sao thì Yến Kiếm Sinh cũng đã nhìn thấy khá nhiều tranh chân dung của Trang Thập Tam rồi.
Mặc dù tranh chỉ giống được năm, sáu phần, thế nhưng chỉ cần nhìn qua là sẽ nhận ra ngay lập tức.
"Yến Kiếm Sinh, môn chủ Huyết Sát Môn, chẳng phải ngươi muốn bắt ta để lập uy, giẫm lên ta để dương danh khắp thành Nam Dương sao?"
"Như ngươi mong muốn, ta đến rồi đây!"
Người này tất nhiên là Lục Trường Sinh.
Hắn lại dịch dung hoán trang thành Trang Thập Tam và tới Huyết Sát Môn.
Hơn nữa, Lục Trường Sinh cũng không định âm thầm tới Huyết Sát Môn. Hắn quyết định tới thật quang minh chính đại, đánh thẳng vào sào huyệt của Huyết Sát Môn, dưới con mắt của vô số người.
Nếu Huyết Sát Môn đã muốn giẫm lên hắn để dương danh, vậy thì Lục Trường Sinh sẽ đạp ngược Huyết Sát Môn xuống!
"Trang Thập Tam, ngươi tự đưa mình tới cửa đấy ư?"
"Thật sự tưởng rằng giết được Đại Mạc Thập Tam Kỵ đã là vô địch thiên hạ rồi à? Ha ha, thật buồn cười, chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi."
“Đúng thế, chỉ là Đại Mạc Thập Tam Kỵ mà thôi, chẳng qua Huyết Sát Môn chúng ta không thèm ra tay, nếu không thì Đại Mạc Thập Tam Kỵ đã bị dẹp yên từ lâu, làm sao còn có cơ hội cho ngươi nữa?”
Các trưởng lão của Huyết Sát Môn đều là võ giả Luyện Tạng, ai nấy đều mắt cao hơn đầu, không thèm để mắt tới Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
Đúng vậy, mặc dù Đại Mạc Thập Tam Kỵ cả gan làm loạn nhưng trong chốn giang hồ, chúng thực sự chẳng có danh tiếng gì đáng kể.
Vân Sơn Thất Huynh Đệ, đại hiệp Độc Tí này kia, ai mà biết bọn họ chết kiểu gì cơ chứ?
Bởi vậy, các trưởng lão của Huyết Sát Môn nghiêng về khả năng là Bạch Yêu mới là kẻ ra tay giết Vân Sơn Thất Huynh Đệ và đại hiệp Độc Tí.
Lục Trường Sinh không nói gì, thậm chí hắn còn chẳng thèm phản bác.
Hắn chỉ bước lên trước một bước mà thôi.
"Uỳnh."
Vừa bước lên trước, trên đỉnh đầu của Lục Trường Sinh bỗng nhiên xuất hiện một đám mây khí huyết màu đỏ.
Một bước, hai bước, ba bước.
Lục Trường Sinh cứ bước một bước, đám mây màu máu trên đỉnh đầu hắn sẽ lại lớn hơn một vòng.
Hết vòng này tới vòng khác, đến cuối cùng, toàn bộ đại sảnh đều đã bị đám mây khí huyết bao trùm.
Đây không phải là khí huyết bùng nổ.
Ngược lại, nó chỉ là khí thế do khí huyết tự thân của Lục Trường Sinh tạo ra mà thôi.
Khí thế kinh khủng này từng bước ép sát về phía các trưởng lão Luyện Tạng của Huyết Sát Môn, làm cho bọn họ cảm thấy việc bước đi cũng khó khăn, ngay cả hít thở cũng chật vật.
"Tại sao khí thế của hắn lại khủng bố thế này?"
"Như dời non lấp biển, ta... ta còn không thể vận chuyển khí huyết một cách trơn tru được nữa."
"Đây là sức mạnh giúp hắn càn quét Đại Mạc Thập Tam Kỵ sao?"
Từng trưởng lão Luyện Tạng đều trợn trừng mắt, dường như họ không thể tin được chuyện xảy ra trước mặt.
Trong mắt bọn họ, tất cả đều là võ giả Luyện Tạng thôi, làm sao có thể chênh lệch lớn đến vậy được.
Bọn họ hoàn toàn không biết rằng sau hai lần dịch tủy hoán huyết, chỉ riêng khí huyết của Lục Trường Sinh thôi cũng đã tăng vọt tới mức khó mà tưởng tượng nổi.
Bây giờ, lúc đối phó với võ giả Luyện Tạng, Lục Trường Sinh dù có bất động, chỉ dùng khí huyết thôi cũng đã đủ để trấn áp rồi.
Lục Trường Sinh cứ bước từng bước như vậy để tới phạm vi trong vòng ba trượng trước mặt Yến Kiếm Sinh.
Sau đó, hắn dừng lại.
Lúc này, bên cạnh Lục Trường Sinh đang có hai, ba trưởng lão Luyện Tạng. Bọn họ gần hắn trong gang tấc, thế nhưng Lục Trường Sinh còn chẳng thèm nhìn đến những trưởng lão này, hắn coi họ như là không khí vậy.
Lục Trường Sinh chỉ đứng đó thôi, các trưởng lão Luyện Tạng của Huyết Sát Môn đã không chống đỡ nổi rồi, dường như bọn họ đang bị một ngọn núi đè lên, sắp không thở nổi nữa.
Bọn họ chỉ mới cảm thụ uy thế như vậy có một lần, đó là khi môn chủ lên cấp cảnh giới Thần Lực.
"Lẽ nào..."
Có vài trưởng lão như ngộ ra, họ nhìn sang Trang Thập Tam bằng ánh mắt cực kỳ sợ hãi.
"Cảnh! Giới! Thần! Lực!"
Trưởng lão nói một cách rất khó khăn, sau khi mấy chữ này thốt ra khỏi miệng hắn, nét mặt hắn lại càng phức tạp, vừa không thể tin nổi lại vừa giật mình chấn động.
"Đúng thế, hắn là võ giả cảnh giới Thần Lực!"
"Bản tọa không ngờ rằng trong toàn thành Nam Dương này, ngoài bản tọa ra vẫn còn ẩn giấu một vị võ giả cảnh giới Thần Lực nữa."
"Chẳng trách các hạ có thể càn quét đám trộm cướp, diệt hết Đại Mạc Thập Tam Kỵ."
Vào lúc này, Yến Kiếm Sinh đã đứng dậy.
Hắn vừa đứng lên, khí huyết mênh mông cuồn cuộn cũng xuất hiện ở phía sau.
Khí huyết của hắn cũng như một ngọn lửa đỏ rực, nó nhuộm toàn bộ đại sảnh thành một màu đỏ như máu. Xét về cả khí thế và địa vị thì đều ngang bằng Lục Trường Sinh.
Các trưởng lão của Huyết Sát Môn, những người phải đứng giữa hai luồng khí thế khủng khiếp này, dù chỉ cử động một chút thôi cũng đã rất mệt mỏi. Hết chương 121.



Bạn cần đăng nhập để bình luận