Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1943: Kẻ siêu thoát giáng lâm, biến cố tại Hỗn Độn!

Lục Trường Sinh đã dựng lại hơn 1.900 loại đại đạo.
Vẫn chưa tới 2000 loại.
Nhưng lúc này Lục Trường Sinh lại như hiểu ra.
Hắn mơ hồ cảm giác được, đây chính là cực hạn.
“Cực hạn?”
“Nhưng trước đó ta có thể cảm giác được, số lượng đại đạo có thể lên tới mấy nghìn thậm chí hơn vạn loại cơ mà, sao mới gần hai nghìn loại đã tới cực hạn rồi?”
Lục Trường Sinh không hiểu ra sao.
Thế nhưng chuyện này không làm khó được Lục Trường Sinh.
Hắn cẩn thận chải vuốt các loại đại đạo bên trong Hư giới một lần.
“Khoan đã, số lượng đại đạo kỳ thực không phải gần hai nghìn mà là gần ba nghìn loại… Thậm chí đã lên tới ba nghìn loại!”
Mắt Lục Trường Sinh sáng rực lên.
Hắn nghĩ tới chuyện bản thân từng nhiều lần mở lại Hư giới.
Mỗi lần mở lại Lục Trường Sinh nhất định phải dựng lại đại đạo.
Mà những đại đạo dựng lại kia cũng ở trong Hư giới.
Chín lần mở lại Hư giới cũng dần tích lũy được khoảng 1000 loại đại đạo.
Cộng với gần 2000 loại đại đạo hiện giờ, không phải là gần 3000 loại đại đạo đấy sao?
“Ba nghìn đại đạo…”
Lục Trường Sinh minh bạch.
3000 đại đạo chính là cực hạn của Hư giới.
Đều nói vạn sự vạn vật trên đời đều có cực hạn.
Hư giới cũng vậy.
3000 đại đạo về cơ bản chính là cực hạn của Hư giới.
Nhiều hơn nữa sẽ thành tốt quá hoá dở.
“Tách.”
Lục Trường Sinh mở mắt.
“Thanh Loan, những năm này ngươi vất vả rồi.”
Lục Trường Sinh nhìn Lâm Thanh Loan, nhẹ giọng an ủi nàng.
Những năm qua Thiên Nguyên Thánh Tông sống rất khổ sở.
Khác với Bắc Thần Đại Đế, Phạm Thiên Đại Đế vô cùng bá đạo.
Thuận theo thì hưng thịnh, ngược ý hắn sẽ suy vong.
Dù đã nếm mùi thất bại nhưng Phạm Thiên Đại Đế vẫn liên tục chiêu mộ Đại Thánh.
Thiên Nguyên Thánh Tông cũng không còn bao nhiêu Đại Thánh.
Đúng, không còn bao nhiêu.
Thái thượng trưởng lão cũng đã vẫn lạc trong một lần đại chiến.
Không chỉ riêng Thiên Nguyên Thánh Tông mà bất cứ tông môn hay thế gia trong khu vực quản hạt của Phạm Thiên Đại Đế đều thê thảm không gì sánh được.
Trong đó có một số tông môn đứng lên phản kháng.
Tiếc là Phạm Thiên Đại Đế không hề nương tay, trực tiếp diệt môn. Dưới trạng thái áp bức cùng cực này, không một ai có thể phản kháng.
Thiên Nguyên Thánh Tông cũng dần dần xuống dốc.
Dù không đến mức diệt môn nhưng đi tới tình trạng như hiện giờ hẳn là trong lòng Lâm Thanh Loan cũng vô cùng khó chịu.
Nhưng dù thế Lâm Thanh Loan vẫn không hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng đang chờ.
Chờ đợi Lục Trường Sinh tu hành viên mãn.
“Trường Sinh, ngươi tu hành viên mãn rồi ư?”
Lâm Thanh Loan có chút kích động.
Nàng đã đợi rất lâu rồi.
Thậm chí còn chuẩn bị đợi thêm mấy nghìn năm nữa.
Không ngờ mới qua hai nghìn năm Lục Trường Sinh đã tu hành viên mãn.
“Không sai, giờ ta đã tiến tới mức không thể tiến thêm nữa, có thể bắt đầu để Hư giới lột xác.”
Mắt Lục Trường Sinh sáng ngời.
Hắn biết rõ, hiện giờ dù hắn dựa vào sự vững chắc của Hư giới cũng chỉ có thể chính diện đối kháng với Đại Đế và nguyên sinh mệnh thôi.
Muốn áp chế thậm chí là giết chết những Đại Đế và nguyên sinh mệnh kia lại không có khả năng.
Hiện giờ thực lực của Lục Trường Sinh cũng không đủ để hoành hành Ám Vực và Hỗn Độn.
Chỉ có trở thành Giới Chủ chân chính thì hắn mới có tư cách hoành hành khắp Ám Vực và Hỗn Độn.
Lục Trường Sinh đã đợi giây phút này quá lâu rồi.
Thật ra Lục Trường Sinh đồng thời tu hành cả hai.
Một là hệ thống Giới Chủ.
Một là hệ thống Hỗn Độn.
Trước đó Lục Trường Sinh nghĩ tới chuyện đồng thời tu hành cả hai cũng vì muốn xem loại hệ thống tu hành nào có thể lên tới đỉnh phong nhanh hơn.
Nhưng giờ Lục Trường Sinh đã không còn chút do dự nào nữa.
Hệ thống Hỗn Độn sao có thể so với hệ thống Giới Chủ?
Không chỉ riêng hệ thống Hỗn Độn mà cả hệ thống Ám Vực cũng vậy.
Hỗn Độn cũng tốt, Ám Vực cũng được, cuối cùng chỉ có thể cố thủ vị diện, chính là cực hạn tại vị diện này thôi.
Nhưng hệ thống Giới Chủ thì khác.
Nó đã siêu thoát vị diện, là hệ thống tu hành hàng đầu trong đại vũ trụ.
Ba hệ thống này sao có thể so được?
Lựa chọn thế nào tất nhiên Lục Trường Sinh cũng đã hạ quyết tâm từ trước.
“Nhưng trước đó chúng ta phải tới một nơi, chỉ ở nơi đó mới có thể thuận lợi để Hư giới lột xác.”
“Nơi nào?”
“Đương nhiên là… đại vũ trụ!”
Ánh mắt Lục Trường Sinh thâm thúy không gì sánh được.
Hắn biết rõ, hệ thống Giới Chủ không thuộc về Ám Vực, cũng không thuộc về Hỗn Độn.
Một khi hắn bắt đầu để Hư giới lột xác thì đó sẽ là một thế giới hoàn toàn mới.
Đến lúc đó bất kể Ám Vực hay Hỗn Độn đều sẽ bài xích.
Nếu Lục Trường Sinh thử lột xác Hư giới tại Ám Vực hoặc Hỗn Độn, chắc chắn sẽ không thể thành công.
Rất có thể chỉ vừa bắt đầu đã bị ý chí Ám Vực và Hỗn Độn xóa sổ.
Muốn đột phá chỉ có thể tới đại vũ trụ.
“Đại vũ trụ…”
Lâm Thanh Loan lặng im.
Nàng mơ hồ nhớ trong tông môn có một điển tịch cổ xưa ghi chép một số chuyện.
Trong đó có tin tức liên quan tới đại vũ trụ.
“Đại vũ trụ… bị phong tỏa rồi. Chỉ để lại một thông đạo trong Hỗn Độn và Ám Vực. Không phải nguyên sinh mệnh hay Đại Đế thì không thể thông qua thông đạo tiến vào đại vũ trụ đâu.”
Lâm Thanh Loan chậm rãi cất lời, nói ra một bí mật.
“Hỏa Quỳ, có chuyện này à?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Chủ nhân, đúng vậy.”
“Nghe nói trước đây vô số nguyên sinh mệnh và Đại Đế cùng nhau liên thủ phong tỏa vị diện Hỗn Độn cùng Ám Vực. Mục đích vì bảo vệ vị diện Hỗn Độn và Ám Vực, có vẻ như một khi mở phong tỏa sẽ vô cùng nguy hiểm với Hỗn Độn và Ám Vực.”
“Lúc trước lão chủ nhân cũng thông qua thông đạo Ám Vực để tiến vào đại vũ trụ.”
Hỏa Quỳ Thú nói.
“Hỗn Độn và Ám Vực đều có một thông đạo à?”
“Về lý thuyết ta có thể theo thông đạo từ Ám Vực hoặc Hỗn Độn tiến vào đại vũ trụ.”
“Vậy nên chọn nơi nào để tiến vào đại vũ trụ đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận