Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 446. Hắn đã đến! Long Vân, đệ tử chân truyền của Hoàng Thiên Tông! (4)



Chương 446. Hắn đã đến! Long Vân, đệ tử chân truyền của Hoàng Thiên Tông! (4)




Khu vực tầng thứ hai của Cổ Vực rộng lớn như vậy, nhưng chỉ sợ không có bao nhiêu võ giả Thu Nhất không đối phó được.
Hắn có tự tin này!
“Ầm ầm ầm.”
Đúng lúc này, phía xa vang lên tiếng gầm rú kịch liệt.
Mọi người nhìn ra xa, rõ ràng nhìn thấy một lĩnh vực hoá thật buông xuống.
Trong lĩnh vực toàn là lưỡi dao sắc bén.
“Đây là… linh thú ngũ hành sao?”
“Đúng là linh thú ngũ hành rồi, hình như có người đang dùng lĩnh vực trấn áp linh thú ngũ hành thì phải.”
“Chúng ta tìm kiếm linh thú ngũ hành trên núi Giới Bi lâu như vậy cũng chưa tìm thấy con nào, không ngờ bây giờ lại gặp được một con. Tiếc là bị người ta nhanh chân đến trước.”
“Đó là một con thuỷ thú ngũ hành, chỉ cần thi triển mỗi Đao Chi Lĩnh Vực là có thể trấn áp, không bị phát hiện ra à?”
“Không biết võ giả này là ai mà may mắn thật. Không bị thuỷ thú ngũ hành phát hiện ra, thuận lợi dùng Đao Chi Lĩnh Vực trấn áp nos.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của hầu hết mọi người đều nhìn về phía võ giả Thần Tàng xa lạ cùng với con thuỷ thú ngũ hành đó.
Nét mặt của Thu Nhất tiên sư dần dần trở nên âm trầm.
Vừa rồi hắn vẫn là người được mọi người chú ý, kết quả bây giờ không ai để ý tới hắn nữa.
“Dừng tay!”
“Ngươi không nghe thấy lời nói vừa rồi của ta hả?”
“Ngươi thi triển lĩnh vực ở đây, lỡ như quấy nhiễu tới Vân thú, làm Vân thú chạy trốn thì sao?”
“Lập tức rời đi.”
Giọng nói của Thu Nhất tiên sư cuồn cuộn như lôi đình, nổ vang trên không trung, quanh quẩn bên tai mọi người.
“Xoẹt.”
Ngay cả bóng người xa lạ trong lĩnh vực đó cũng đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ngươi đang nói chuyện với ta à?”
Giọng điệu của võ giả Thần Tàng rất bình tĩnh.
Nhưng dường như dưới giọng nói bình tĩnh ấy lại ẩn chứa một khí thế to lớn!
Không có lời nói hùng hồn hay kinh thiên động địa gì.
Nhưng chính câu nói đơn giản và bình đạm này lại lộ ra vẻ không tầm thường.
Chỉ có cường giả mới có được loại khí độ này.
Hiển nhiên là vị võ giả Thần Cảnh xa lạ trấn áp linh thú ngũ hành này tuyệt đối không phải võ giả tầm thường!
“Hử?”
Sắc mặt của Thu Nhất tiên sư trầm xuống.
Hắn đường đường là Thu Nhất tiên sư, đi đến đâu mà không trở thành tiêu điểm của mọi người, được mọi người săn đón cơ chứ.
Bây giờ tùy tiện một võ giả xa lạ cũng dám nói chuyện với hắn như vậy?
“Ngươi là ai?”
“Bần đạo đã cảnh cáo một lần là đừng gây ra tiếng động gì lớn, miễn cho quấy rầy đến Vân thú. Nếu không tuân theo, bần đạo cũng chỉ có thể đích thân ra tay…”
Thu Nhất tiên sư đứng khoanh tay.
Nhưng hắn còn chưa hành động thì Lục Trường Sinh đã hành động.
“Vèo.”
Lục Trường Sinh bước ra một bước.
Một bước này dài khoảng hơn mười trượng.
Một bước, hai bước, ba bước…
Chỉ trong chớp mắt, Lục Trường Sinh đã tới gần Thu Nhất tiên sư.
“Ngươi…”
Thu Nhất tiên sư nổi giận.
Hắn đang định nói gì đó thì Lục Trường Sinh lại đột nhiên dừng lại.
“Vèo.”
Lục Trường Sinh đột nhiên xoay người, ánh mắt lập tức nhìn về phía sau.
Một bóng dáng mặc đồ trắng chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là một võ giả Thần Tàng có vẻ ngoài vô cùng tuấn lãng.
Thậm chí tuấn lãng tới nỗi hơi yêu dị, trên mặt vẫn luôn mỉm cười.
Hắn đang chậm rãi bước từng bước tới đây,
“Lục Trường Sinh, ta tìm ngươi một tháng, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!”
Nam tử mặc đồ trắng chậm rãi lên tiếng.
Nhưng hắn vừa nói xong, mọi người đã ồ lên.
“Cái gì, người này là Lục Trường Sinh ư?”
“Lục Trường Sinh của Cổ Vực Thiên Tông, người được gọi là Thần Cương đứng đầu Cổ Vực, đã từng nghịch phạt đệ tử thiên tài Thần Tàng đứng đầu ư?”
“Thông tin của ngươi cũ rồi, bây giờ Lục Trường Sinh đã trở thành đệ tử chân truyền của Cổ Vực Thiên Tông rồi đó.”
“Lục Trường Sinh vừa lên tới Thần Tàng đã dám tới núi Giới Bi rồi à?”
“Còn nữa, người này là ai thế?”
Rất nhiều đệ tử đều vô cùng chấn động.
Lục Trường Sinh của Cổ Vực Thiên Tông!
Cái tên này quả thật như sấm bên tai.
Toàn bộ Cổ Vực, không chỉ có khu vực tầng thứ nhất và tầng thứ hai, ngay cả khu vực tầng thứ ba, cái tên này cũng có danh tiếng to lớn.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Lục Trường Sinh đã nghịch phạt Thần Tàng!
Đây chính là chuyện từ xưa đến nay chưa từng xảy ra!
Đúng thế, chính là chuyện từ xưa đến nay chưa từng xảy ra.
Không dựa vào những bảo vật như pháp khí và bùa chú, chỉ dựa vào thực lực của bản thân mình đã có thể dùng tu vi cảnh giới Thần Cương nghịch phạt Thần Tàng.
Dù là thiên tài võ đạo kinh tài tuyệt diễm cũng chưa có ai làm được.
Nhưng Lục Trường Sinh lại làm được!
Với loại thành tựu này, sao danh tiếng của hắn có thể nhỏ được cơ chứ?
Dù bọn họ chưa từng gặp Lục Trường Sinh, nhưng tuyệt đối đã từng nghe thấy tên của hắn.
Lúc này, sắc mặt của Thu Nhất tiên sư càng trở nên tệ hơn.
“Lục Trường Sinh? Chỉ là một võ giả nhỏ bé…”
Đương nhiên Thu Nhất tiên sư cũng từng nghe nói tới Lục Trường Sinh.
Nghịch phạt Thần Tàng, nâng tầm tên tuổi!
Nhưng hắn vẫn luôn coi thường võ giả.
Đừng nói là Lục Trường Sinh, ngay cả những võ giả Thần Tàng cường đại khác, Thu Nhất tiên sư cũng không thèm quan tâm.
“Hừ, dù ngươi là Lục Trường Sinh, Trần Trường Sinh, hay Chu Trường Sinh.”
“Bây giờ ta cho ngươi một sự lựa chọn, nhanh chóng rời khỏi nơi này, đừng chậm trễ bần đạo bắt Vân thú.”
Lời nói của Thu Nhất tiên sư làm Lục Trường Sinh nhíu mày lại.
Thậm chí ngay cả nam tử mặc đồ trắng cũng nhìn thoáng qua Thu Nhất tiên sư một cái đầy sâu sắc.
“Ồn ào.”
Nam tử mặc đồ trắng tên Long Vân vung tay lên.
“Ầm ầm ầm.”
Hư không lập tức thay đổi, từng tầng lĩnh vực chồng lên nhau, rậm rạp hơn mười tầng.
Lĩnh vực khủng bố lập tức rơi xuống trên người Thu Nhất tiên sư.
“A…”
Thu Nhất tiên sư lập tức kích phát pháp khí hộ thân, thậm chí còn thi triển trận kỳ, kích phát pháp trận.
Nhưng không có tác dụng gì cả. Hết chương 446.



Bạn cần đăng nhập để bình luận