Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 171. Dùng tên giả Đao Thập Nhị, có đao chính là có lý! (2)



Chương 171. Dùng tên giả Đao Thập Nhị, có đao chính là có lý! (2)




Nghe giọng điệu trúc trắc không giống như người của vương triều Đại Ngư.
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn một góc cách đó không xa, thấy một nữ nhân ăn mặc kiểu hải thương, bên cạnh còn có hai nam tử, cả ba đang bị một đám người lôi đi.
Nữ nhân giãy giụa kịch liệt thế nhưng bị đám người kia hung hăng tát mấy cái, mặt lập tức sưng vù lên.
Đây là “thương nhân ngoại quốc”.
Thành Trạm Hải có rất nhiều thương nhân ngoại quốc lui tới, thế nhưng cũng có rất nhiều kẻ nhắm tới đám người này.
Quan phủ quản lý thành Trạm Hải đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Đó cũng là lý do vì sao các thương nhân ngoại quốc lại phải thuê nhiều hộ vệ theo sát như vậy.
Lục Trường Sinh cũng trông thấy nữ thương nhân ngoại quốc kia.
Trong mắt nàng toát ra kinh hoảng, chờ mong và vẻ khẩn cầu mãnh liệt.
Thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn tỏ ra thờ ơ.
Thiết lập tính cách của “Đao Thập Nhị” chính là một kẻ giang hồ bình thường.
Chuyện không liên quan tới mình thì sẽ không dính vào.
Người không phạm ta ta cũng không phạm người!
“Đao Thập Nhị” không có lòng nghĩa hiệp, hắn chỉ biết một lòng theo đuổi võ đạo.
Thế nên Đao Thập Nhị sẽ không làm mấy việc như gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ gì đó.
Lục Trường Sinh coi như không nhìn thấy những người này, định cứ thế đi thẳng qua luôn.
Có điều đám người mặc áo đen kia trông thấy Lục Trường Sinh thì ánh mắt lại lóe lên ý xấu.
“Đại ca, làm sao đây? Có một võ giả đi ngang qua, hắn nhìn thấy chúng ta rồi.”
Võ giả được gọi là “đại ca” hẳn là kẻ cầm đầu đám người áo đen này.
Ánh mắt hắn lạnh băng mà lợi hại, đảo qua Lục Trường Sinh một cái xong lập tức trầm giọng nói: “Thế lực sau lưng ả ngoại quốc này rất lớn, không thể để đám người đó biết là chúng ta làm được.”
“Vậy nên phải giết hắn!”
Đối phương không định để lại bất cứ người sống nào.
Dù chỉ là một người qua đường cũng thế.
“Vâng, đại ca.”
Vì thế mấy tên áo đen thi triển thân pháp, nhanh chóng bọc đánh Lục Trường Sinh, ngăn cản đường đi của hắn.
Lục Trường Sinh khẽ cau mày, giọng hắn lạnh như băng: “Người giang hồ qua đường, ai tự làm việc nấy. Chuyện của các người ta không muốn dính dáng gì hết, làm phiền tránh đường!”
“Hì hì, ngươi nói không muốn dính dáng chứng tỏ ngươi đã nhìn thấy rồi.”
“Có một số việc không phải nói không dính dáng là xong, một khi đã nhìn thấy thì coi như ngươi xui thôi.”
“Ngươi mà cũng dám nói là người giang hồ à, giang hồ chính là trong tay có đao thì là có lý! Kiếp sau đầu thai chớ có vào giang hồ nữa.”
Mấy tên áo đen lập tức tiến lên, chúng rút ra đại đao sáng chói, sát khí bùng nổ.
Sắc mặt Lục Trường Sinh vẫn không hề thay đổi, hắn đảo qua đám người áo đen, lạnh giọng nói: “Đúng vậy, đây mới là giang hồ chân chính!”
“Các ngươi nói đúng lắm, có đao chính là có lý. Mà ta cũng vừa hay có đao!”
“Keng”.
Lục Trường Sinh nói xong thanh đao sau lưng nháy mắt rời vỏ.
Đao pháp rất đơn giản, chỉ thấy trong màn đêm lóe lên một tia sáng.
“Xì xì”.
Đầu của mấy tên áo đen chặn đường Lục Trường Sinh nháy mắt chuyển nhà, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
“Bộp”.
Thi thể của chúng đổ rạp xuống đất.
Cảnh này khiến những kẻ áo đen khác đều ngây ngẩn.
Lục Trường Sinh mặt không đổi sắc, hắn xoay người, cầm đao bước về phía đám người áo đen đang bắt giữ mấy thương nhân ngoại quốc kia.
Đám người áo đen lập tức nhốn nháo.
Gã áo đen dẫn đầu dường như cũng có chút kinh ngạc, có vẻ lần này chúng đá phải tấm sắt cứng rồi, nhìn qua thì võ giả lạnh băng này cũng không phải kẻ đơn giản.
Có điều đó cũng là chuyện rất bình thường.
Người hay dạo quanh bờ sông sao có thể không ướt giày được?
Chúng đều là người từng trải, chuyện thế này cũng gặp nhiều rồi.
Dù sao thì chốn giang hồ không thiếu cao thủ, ai biết mình sắp tới sẽ chọc phải người nào?
Vì thế người áo đen vội mở miệng: “Các hạ, chuyện này là chúng ta lỗ mãng, chúng ta nguyện ý xin lỗi và bồi tội với các hạ.”
“Đây là ngân phiếu ba nghìn lạng, coi như để bồi tội với các hạ!”
Người áo đen lập tức chịu thua.
Trong chốn giang hồ, một khi đá trúng tấm sắt cứng mà không biết nhận thua ngay thì rất có thể sẽ mất mạng.
Hắn có thể nói là rất quen tay khi xử lý những chuyện thế này.
Còn mấy tên đồng bọn đã chết thì cũng là do số chúng xui, chết là đáng.
Báo thù gì đó là chuyện không thể xảy ra.
Lục Trường Sinh nhìn lướt qua người áo đen, hắn vẫn không dừng bước mà chỉ lạnh lùng đáp: “Đồng bọn của các ngươi nói đúng lắm, trong chốn giang hồ có đao chính là có lý!”
“Người không phạm ta thì ta cũng không phạm người, người nếu phạm ta ta tất sẽ giết người!”
“Gặp phải ta coi như các ngươi xui. Hơn nữa nếu giết các ngươi thì đồ của các ngươi đương nhiên cũng sẽ trở thành của ta rồi.”
Lục Trường Sinh không định tha cho đám người này.
“Hừ, các hạ thật sự cho rằng mình có thể làm gì chúng ta ư?”
“Chúng ta chỉ là không muốn làm lớn chuyện, gây ra nhiều rắc rối thôi. Ngươi đã quyết tâm muốn chết thì chúng ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi.”
Ánh mắt người áo đen thay đổi, trên người hắn tỏa ra sát khí lạnh như băng.
Hắn vung tay lên.
“Vèo vèo vèo”.
Lập tức có ba võ giả từ trong đám người bước ra.
Ngay cả chính bản thân hắn cũng bổ nhào về phía Lục Trường Sinh.
Cả bốn tên đều giải phóng khí thế.
Võ giả Luyện Tạng!
Cả bốn tên này thế mà đều là võ giả Luyện Tạng.
Chúng không ra tay thì thôi, vừa ra thì đã có khí thế như sấm sét, nhất định phải đánh chết Lục Trường Sinh mới hả.
Trong chốn giang hồ cũng chẳng có nhiều kẻ ngu dốt cứ từng bước tới chịu chết như vậy.
Cả bốn võ giả Luyện Tạng đều ra tay mà không hề do dự.
“Các người chậm quá.”
Tay Lục Trường Sinh cầm đao, không thấy hắn thi triển chiêu thức hoa mỹ gì, chỉ thấy hắn vung đao chém mỗi người một cái.
Đặc điểm duy nhất có lẽ chính là nhanh!
Bốn đao chém xuống, những người khác lại chỉ trông thấy một ánh đao.
“Vụt”. Hết chương 171.



Bạn cần đăng nhập để bình luận