Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1934: Danh tiếng Trường Sinh Đại Đế uy chấn Ám Vực! (2)

Nhưng giờ hắn có được chiến lực của Đại Đế nên tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.
Tất cả những ánh mắt hâm mộ, ghen ghét vân vân đều biến mất.
Thay vào đó chỉ còn một loại cảm xúc gọi là “kính sợ”.
Đại Đế!
Hai từ này đã đủ để nói rõ hết thảy.
Một khi thành tựu Đại Đế thì mọi chuyện đều thay đổi.
Có nghĩa là đứng trên đỉnh Ám Vực.
Có nghĩa là có thể chi phối sự sống cái chết của vô số tu sĩ.
Cho dù là Thánh Tông, đối mặt với một vị Đại Đế cũng phải tất cung tất kính.
Lục Trường Sinh không phải Đại Đế, nhưng lại hơn hẳn Đại Đế.
“Ừm, hiện giờ uy hiếp từ cấm khu Thiên Yêu đã được giải trừ, Lục mỗ có thể quay về tiếp tục tham ngộ đại đạo.”
“Vâng thưa Đại Đế. Chúng ta sẽ đưa khu vực bia đại đạo vào cấm khu, sẽ không để bất cứ kẻ nào quấy rầy đến Đại Đế.”
“Nếu Đại Đế cần chúng ta cũng có thể thay Đại Đế thu thập bảo vật cùng loại với bia đại đạo. Rất nhiều tông môn thế gia trong Ám Vực đều có bảo vật cùng loại với bia đại đạo.”
Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông đột nhiên lên tiếng.
“Ừm?”
“Các ngươi có thể thu thập bảo vật cùng loại với bia đại đạo hoặc Đại Đạo Bàn?”
“Có thể! Nhưng có thể sẽ phải mượn uy danh của Đại Đế…”
“Không sao, ta chỉ cần kết quả.”
Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.
Lục Trường Sinh không để ý Ngộ Đạo Thánh Tông thu thập những bảo vật kia bằng cách nào.
Dù sao chắc chắn cũng là uy hiếp lợi dụng thôi.
Sao có chuyện những thế lực khác ngoan ngoãn giao ra bảo vật được?
Nhưng chỉ cần có thể liên tục thu hoạch bảo vật giúp cảm ngộ đại đạo thì Lục Trường Sinh cũng không quan tâm tới phương thức bọn hắn thu lấy thế nào.
Trong lòng Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông thầm mừng rỡ.
Chỉ cần Ngộ Đạo Thánh Tông có thể giúp sức cho Lục Trường Sinh thì đó chính là giá trị lớn nhất của Ngộ Đạo Thánh Tông.
Còn về độ khó của chuyện này?
Trước kia có lẽ rất khó, tình cảnh của Ngộ Đạo Thánh Tông trước kia chắc chắn không thể làm ra chuyện đắc tội với nhiều thế lực như thế.
Nhưng giờ đã khác.
Hiện giờ Ngộ Đạo Thánh Tông có “Đại Đế” tọa trấn.
Làm chuyện như thế thì sao nào?
Thậm chí Ngộ Đạo Thánh Tông chỉ cần thả ra một ít tin tức, đoán chừng sẽ có vô số thế gia và tông môn nhao nhao đem đạo vận, đạo ngân chính mình tích lũy cống hiến cho Ngộ Đạo Thánh Tông.
Đây chính là uy danh của Đại Đế!
Dưới bia đại đạo, Lục Trường Sinh vẫn ngồi khoanh chân như trước kia.
Không phải là hắn không hưng phấn.
Mà là đang có điều phải lo.
Hắn lo vì Bắc Thần Đại Đế.
Không phải hắn sợ Bắc Thần Đại Đế, mà sau chuyện hôm nay rất có thể Bắc Thần Đại Đế sẽ đến “gặp hắn một lần”.
Thiên Yêu không nhận ra thực lực của hắn có vấn đề gì nhưng Bắc Thần Đại Đế thì sao?
Đối phương là một vị Đại Đế chân chính!
Thế nhưng đã đến nước này Lục Trường Sinh cũng không có gì để mất nữa.
Biết đâu tới cả Thiên Yêu cũng giấu diếm được thì với Bắc Thần Đại Đế cũng có thể giấu diếm thì sao?
Không phải không có khả năng ấy.
Giới Chủ cực kỳ am hiểu ẩn tàng, ngụy trang.
Nếu không phải cực kỳ quen thuộc với Giới Chủ thì rất có thể sẽ bị Giới Chủ lừa dối che mắt.
Mà số Đại Đế trong Ám Vực từng tiếp xúc với Giới Chủ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Có thể nhận ra thân phận “Giới Chủ” của Lục Trường Sinh hay không cũng chưa chắc chắn.
Tuy nhiên Lục Trường Sinh vẫn rất tỉnh táo.
Hắn biết rõ thực lực mới là cách bảo vệ bản thân tốt nhất.
“Một nghìn năm trăm loại đại đạo đã giúp ta có được chiến lực của Đại Đế, nếu là ba nghìn loại đại đạo, thậm chí sáu nghìn loại đại đạo thì sao?”
Lục Trường Sinh khẽ lắc đầu.
Mơ tưởng xa vời cũng không phải chuyện tốt.
Huống chi Hư giới của hắn cũng không có khả năng chồng chất đại đạo tới vô hạn.
Chắc chắn sẽ có một điểm cực hạn.
Nhưng rốt cuộc cực hạn ở đâu thì trước mắt Lục Trường Sinh vẫn chưa nhìn thấy.
Lục Trường Sinh vẫn dốc lòng lĩnh hội đại đạo như cũ.
Nhưng tin tức hắn một trận chiến đánh lui Thiên Yêu vẫn đang không ngừng lan rộng.
Sự chấn động tin tức này mang tới vượt xa khỏi tưởng tượng của Lục Trường Sinh.
Toàn bộ Ám Vực oanh động.
Thậm chí tới cả trận chiến giữa Đại Đế và nguyên sinh mệnh thu hút ánh nhìn nhất dường như cũng chẳng hấp dẫn mọi người được nữa.
Dùng thực lực cửu đạo Đại Thánh đánh lui Thiên Yêu, có được chiến lực của Đại Đế!
Đây quả thực là thần thoại!
Không, thần thoại hay truyền thuyết cũng không có trái lẽ thường như vậy.
Từ xưa tới nay Ám Vực sinh ra bao nhiêu kẻ kinh tài tuyệt diễm rồi?
Thật sự là nhiều vô số kể.
Thế nhưng người có thể dựa vào thực lực của mình mà không phải vận dụng bất cứ bảo vật gì để có được chiến lực của Đại Đế không phải có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà là không có một ai hết.
Rất nhiều người nghe được tin tức này đều sẽ chất vấn.
“Lục Trường Sinh nghịch chiến Thiên Yêu, có được chiến lực của Đại Đế? Chỉ là tin đồn thôi, có lẽ trước mặt Thiên Yêu hắn có khả năng tự vệ đấy, thế nhưng đánh lui Thiên Yêu rồi có được chiến lực của Đại Đế á? Không có khả năng!”
“Lục Trường Sinh này có vẻ thanh danh cực lớn, nhưng trước đó vì hắn là đạo lữ của Lâm Thanh Loan mà được nhiều người biết tới, sau đó Thiên Nguyên Thánh Tông lại truyền ra tin tức hắn là Đại Thánh vô địch, giờ thì có cả tin hắn có được chiến lực của Đại Đế, có thể chính diện đánh lui Thiên Yêu? Chuyện này trái lẽ thường thế nào chứ?”
“Đúng vậy, tính ra cũng chỉ mới mấy nghìn năm, có thể từ một tu sĩ còn chẳng phải cao giai Đại Thánh đi đến mức sánh ngang với Đại Đế, có được chiến lực của Đại Đế á?”
“Trong lịch sử Ám Vực chưa từng sinh ra tu sĩ có được chiến lực của Đại Đế. Dù có thể tự vệ trước mặt Đại Đế nhưng cũng phải dựa vào các loại bảo vật mới miễn cưỡng giữ được tính mệnh, sao dám nói mình có thể sánh ngang với Đại Đế, thậm chí có được chiến lực của Đại Đế chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận