Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 476. Ngộ tính đáng sợ xuất hiện, cảm ngộ bảy loại lĩnh vực dung hợp, Cổ Vực Thiên Tông chấn động! (3)



Chương 476. Ngộ tính đáng sợ xuất hiện, cảm ngộ bảy loại lĩnh vực dung hợp, Cổ Vực Thiên Tông chấn động! (3)




Mà Lục Trường Sinh lại hoàn toàn không quan tâm tới phản ứng của thế giới bên ngoài, hắn tập trung tất cả tinh thần, để cảm ngộ ý cảnh.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Cuối cùng, hơn ba canh giờ sau, Lục Trường Sinh mở mắt ra.
“Bảy loại ý cảnh hai hợp một...”
Lục Trường Sinh rất vui mừng.
Lần này thu hoạch được rất lớn.
Bảy loại ý cảnh hai hợp một, có thể tách ra thành mười bốn loại ý cảnh, có thể diễn hóa ra mười bốn loại lĩnh vực, mở rộng mười bốn dặm não vực!
Thu hoạch như vậy, có thể nói là cực lớn.
“Cổ sư huynh, Liễu sư huynh, Hàn sư huynh, cảm ơn ba vị sư huynh đã thành toàn.”
Lục Trường Sinh nói xong rồi đi xuống võ đài.
Đám người lập tức tách ra một con đường.
Lục Trường Sinh đi thẳng ra ngoài.
Mãi đến khi bóng dáng của Lục Trường Sinh đã biến mất, dường như rất nhiều đệ tử dưới võ đài hồi lâu sâu vẫn chưa phản ứng lại.
“Lĩnh vực hai hợp một! Chưa tới bốn canh giờ...”
“Cổ Thần, Liễu Phác và Hàn Thiên Phóng, ý cảnh hai hợp một bọn họ đã từng cảm ngộ, bây giờ đều bị Lục Trường Sinh “học hỏi” rồi, sau này thật sự có thể diễn hóa ra lĩnh vực y hệt ư?”
“Từ ý cảnh tới lĩnh vực, thực ra cũng rất khó. Ở phương diện cảm ngộ ý cảnh, Lục sư huynh dĩ nhiên có ngộ tính hơn người. Nhưng muốn diễn hóa ra nhiều lĩnh vực như vậy, rất khó...”
“Nhưng sao ta lại cảm thấy Lục sư huynh căn bản không bận tâm tới chuyện diễn hóa lĩnh vực. Có thể nào, có lẽ đối với Lục sư huynh mà nói, chỉ cần cảm ngộ được ý cảnh là có thể diễn hóa lĩnh vực rồi không?”
“Nếu phải nói thì người khác là không thể, nhưng với Lục sư huynh...Thì quả thực có khả năng này...”
Rất nhiều đệ tử đều đưa mắt nhìn nhau.
Trong lời nói trản đầy sự thán phục.
Biểu hiện vừa rồi của Lục Trường Sinh, thật sự đã đổi mới hiểu biết về “thiên tài” của bọn họ.
“Thiên tài” tương tự như Lục Trường Sinh, dường như chẳng có võ giả nào sánh được.
Chẳng trách có thể lĩnh ngộ lĩnh vực năm hợp một.
Thấy ngộ tính đáng sợ đó của Lục Trường Sinh, đừng nói là lĩnh ngộ lĩnh vực năm hợp một, cho dù sau này Lục Trường Sinh lĩnh ngộ sáu hợp một, bảy hợp một, tám hợp một thậm chí là chín hợp một lĩnh vực, thì đoán chừng đệ tử của Cổ Vực Thiên Tông cũng chẳng bất ngờ lắm.
Lục Trường Sinh lại làm chấn động toàn bộ Cổ Vực Thiên Tông.
Lần này thật sự là chấn động.
Khiến vô số đệ tử kinh ngạc.
Cách “tu hành” này của Lục Trường Sinh, cho dù những võ giả khác muốn học cũng chẳng học nổi.
Ngộ tính của đệ tử bình thường, không đủ để chống đỡ nổi kiểu tu hành này của Lục Trường Sinh.
Lúc này, Lục Trường Sinh đã về tới động phủ.
Cảm Tri Lĩnh Vực của hắn bao trùm quanh phạm vi mười dặm.
Đối với chấn động của các đệ tự Cổ Vực Thiên Tông, đương nhiên Lục Trường Sinh biết rõ.
“Ngộ tính bại lộ rồi...”
Thực ra trước đó Lục Trường Sinh đã nghĩ qua.
Kiểu “lén trộm” này không giấu nổi.
Dù sao, ý cảnh, lĩnh vực y hệt, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác biết.
Vậy chi bằng thoải mái, chủ động “thể hiện” ra.
Nhưng, ngộ tính nhìn không thấy sờ không được.
Đừng nói là Thần Tàng, cho dù là Đạo Cơ, thậm chí là trên Đạo Cơ, cũng không cách nào nâng cao ngộ tính.
Dù là Ngộ Đạo Đan, trên thực tế cũng không phải nâng cao ngộ tính, mà khiến người khác rơi vào trong đột ngộ.
Đột ngộ, chính là hiệu quả sử dụng ngộ tính của mình.
“Ngộ tính hư vô mờ ảo, rất khó tìm ra cách để nâng cao ngộ tính.”
“Nhưng ngộ tính lại là chỗ dựa lớn nhất của mình...”
“Với lại thực lực hiện giờ của ta, thực ra cũng chẳng sợ bị theo dõi gì đó...”
Lục Trường Sinh có tự tin tuyệt đối.
Đạo Cơ không xuất hiện thì hắn chẳng sợ ai cả.
Thậm chí hắn sẽ sớm đúc được Đạo Cơ, đến lúc đó thì càng chẳng sợ.
“Thực ra thể hiện ngộ tính xuất sắc cũng có lợi.”
“Khiến những kẻ rình mò trong bóng tối hoàn toàn dập tắt ý nghĩ.”
Lục Trường Sinh cũng biết, tốc độ phát triển của hắn quá nhanh.
Cũng quá truyền kỳ.
Chắc chắn sẽ thu hút một số người theo dõi trong bóng tối.
Chỉ là do Lục Trường Sinh đang ở Cổ Vực Thiên Tông, nên không có ai dám đối phó với hắn mà thôi.
Nhưng người theo dõi sẽ không ít đi.
Thậm chí có một vài kẻ theo dõi còn đến từ chính nội bộ của Cổ Vực Thiên Tông.
Rất nhiều người nghi ngờ, liệu có phải Lục Trường Sinh có bí mật gì không?
Ví dụ, những loại bảo vật nào đó.
Nhưng, bây giờ Lục Trường Sinh chủ động thể hiện ngộ tính đáng sợ ra.
Điều này đã ngăn được miệng của mọi người.
Ngộ tính là do trời sinh.
Ai mà dám cướp ngộ tính của một người chứ?
Không thể nào!
Ngộ tính là thuộc tính duy nhất có sẵn.
Từ khi Lục Trường Sinh phát triển tới nay, tất cả mọi việc, thực ra đều có thể dùng ngộ tính để giải thích.
Đương nhiên, kiểu theo dõi đó chẳng có tác dụng gì cả.
“Tiếp theo là tách ra ý cảnh, sau đó dùng Ngộ Đạo Đan diễn hóa từng cái một.”
“Bảy loại ý cảnh dung hợp tách ra thành mười bốn loại ý cảnh, nếu diễn hóa toàn bộ thì cần hai mươi tám viên Ngộ Đạo Đan.”
“Mỗi một lĩnh vực được ôn dưỡng đến viên mãn trong não vực, cần mười ngày. Mười bốn loại lĩnh vực, vậy thì cần phải ôn dưỡng một trăm bốn mươi ngày, xấp xỉ bốn tháng.”
Lục Trường Sinh tính toán thời gian.
Bốn tháng, ôn dưỡng bảy loại lĩnh vực dung hợp hai hợp một, quả thực rất lời!
Do đó, Lục Trường Sinh tiếp tục bế quan.
Một tháng, hai tháng, ba tháng, bốn tháng...
Lục Trường Sinh bế quan, không hỏi thế sự.
Nhưng, có người lại không đợi nổi nữa.
Lôi Thiên Đô chân truyền hàng đầu của Hoàng Thiên Tông.
Từ sau khi nhận được ủy thác của Hoàng Cửu Phong trưởng lão, Lôi Thiên Đô vẫn luôn chú ý tới Lục Trường Sinh.
Muốn tìm cơ hội, giải quyết Lục Trường Sinh.
Nhưng, vừa đợi chính là bốn tháng.
Lục Trường Sinh hoàn toàn không có ý định rời khỏi Cổ Vực Thiên Tông.
Điều này khiến Lôi Thiên Đô rất khó giải quyết.
Tuy hắn có lòng tin có thể giết chết Lục Trường Sinh.
Nhưng, chẳng lẽ lại xông vào Cổ Vực Thiên Tông?
Điều đó căn bản là không thể!
Còn bắt chước Từ Hạo Thiên, đi chặn cửa Cổ Vực Thiên Tông, thực ra nghĩ kỹ thì hơn nửa là không giết được Lục Trường Sinh. Hết chương 476.



Bạn cần đăng nhập để bình luận