Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1599: Huyết mạch cấp Vương “Lâm” ước chiến Trường Sinh Tiên Quân, toàn bộ Tiên cung chấn động! (5)

“Các vị thử nói xem, chuyện U tộc ước chiến Lục Trường Sinh rốt cuộc nên xử lý thế nào đây?”
Khổ Hải Tiên Tôn nhìn qua các Tiên Tôn rồi mở miệng hỏi.
“Hừ, tên ‘Lâm’ kia có huyết mạch cấp Vương, thực lực kinh thiên động địa, có thể sánh với Kim Tiên Tiên Tôn, cũng có thể chiến đấu vượt cấp. Hắn ước chiến Trường Sinh Tiên Quân chẳng phải là để Trường Sinh Tiên Quân đi chịu chết à? Chúng ta tuyệt đối không thể đáp ứng!”
“Không sai, không thể coi thường U tộc có huyết mạch cấp Vương được, phải coi hắn như một vị Kim Tiên Tiên Tôn. Thực lực của Trường Sinh Tiên Quân tuy không tệ, thậm chí đã từng vượt qua thang Thiên Tiên tầng thứ mười, có thể xưng là Tiên Quân vô địch. Thế nhưng Tiên Quân vô địch thì cũng chỉ là Tiên Quân, sao có thể chống lại U tộc có huyết mạch cấp Vương được? Nếu Trường Sinh Tiên Quân ra ứng chiến thì Tiên tộc chúng ta chắc chắn sẽ tổn thất một vị thiên tài hàng đầu có tiềm lực vô hạn.”
“Đúng vậy, nếu có thể tiến thêm một bước thì sau này chắc chắn Trường Sinh Tiên Quân sẽ là Tiên Tôn, thậm chí không phải không có khả năng thành tựu Thái Ất… thiên tài như thế sao có thể đáp ứng ước chiến rồi hao tổn trong tay U tộc?”
“Nhưng nếu không ứng chiến tên ‘Lâm’ kia sẽ càn quét Hỗn Độn, có Tiên Quân nào bên phía chúng ta có thể chống đỡ được? Đến lúc đó cứ mặc hắn càn quét thì e rằng sẽ không có người nào dám tiến vào Hỗn Độn nữa. Chẳng lẽ để Tiên Tôn chúng ta tự mình tới Hỗn Độn hay sao? Một khi Tiên Tôn tiến vào Hỗn Độn thì thống lĩnh U tộc chắc chắn cũng ra mặt, tới khi đó sợ rằng sẽ không khống chế nổi quy mô và phạm vi chiến tranh nữa…”
“Giờ chúng ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng để đại chiến toàn diện với U tộc…”
Nhất thời mỗi người một ý.
Có ủng hộ, có phản đối.
Nhưng xét ra thì người phản đối chiếm đa số, người ủng hộ Lục Trường Sinh xuất chiến chỉ là số ít.
Nhưng nếu Lục Trường Sinh không xuất chiến, lúc đó bọn hắn phải ứng đối ra sao khi “Lâm” càn quét cũng là một vấn đề.
Tiên Tôn không có thể ra mặt.
Nếu là Tiên Tôn ra mặt thì quy mô chiến tranh sẽ mở rộng ngay lập tức.
Tiên tộc vẫn chưa chuẩn bị thỏa đáng.
Dù sao Đạo Tổ đã nghiêm cấm mở rộng chiến tranh quy mô.
Đồng thời bên phía U tộc cũng không muốn mở rộng quy mô chiến tranh.
Dù sao U tộc cũng đang chờ đợi lão tổ U tộc thức tỉnh.
Đôi bên đều có lý do để không mở rộng chiến tranh quy mô.
Nhưng nếu như Tiên Tôn ra mặt thì cục diện sẽ tới tình trạng không thể vãn hồi.
Lúc đó không muốn mở rộng quy mô chiến tranh cũng khó khăn.
“Chờ đã, có phải các ngươi quên là Lục Trường Sinh đang bế tử quan rồi không, các ngươi có thể báo tin cho Trường Sinh Tiên Quân được à?”
Trong đám người ồn ào náo động bỗng nhiên vang lên một giọng nói, truyền vào tai vô số Tiên Tôn có mặt.
Đại điện vốn còn rất náo nhiệt trong nháy mắt trở lên lặng ngắt như tờ!
Trong điện Tiên Tôn, sắc mặt các vị Tiên Tôn đều cứng đờ.
Mọi người liếc mắt nhìn lẫn nhau với vẻ khó tả.
Dường như toàn bộ đại điện đều đã “ngưng đọng” lại.
Lúc này các vị Tiên Tôn tựa hồ mới tỉnh táo lại.
Người trong cuộc còn đang bế tử quan.
Bọn hắn có thể thông báo cho Lục Trường Sinh biết chuyện sao?
Nếu không thể thông báo cho Lục Trường Sinh thì bọn hắn ở đây tranh luận ầm ĩ cũng có ý nghĩa gì đâu?
“Có thể tuyên bố lệnh chiêu mộ cưỡng chế, nhưng cần phải có sự đồng ý của Đại La Tiên Tôn…”
Một vị Tiên Tôn lên tiếng.
Nhưng càng nói giọng hắn hắn lại càng nhỏ dần.
Chính hắn cũng cảm thấy chuyện này không thể.
Vì chuyện thế này mà phải kinh động cả Đại La Tiên Tôn ư?
Đó chính là vì bọn họ vô năng!
Về phần mạnh mẽ xông vào động phủ thì bọn hắn không dám.
Đây chính là quy củ do chính Đạo Tổ tự mình đặt ra, thử hỏi ai dám vi phạm?
Vừa nghĩ tới chuyện Lục Trường Sinh bế tử quan, bọn hắn thật sự không khỏi đau đầu.
Hồi lâu sau Khổ Hải Tiên Tôn mới chậm rãi mở miệng: “Xem ra tất cả mọi người đã nhận mấu chốt của vấn đề, kỳ thực chúng ta không có sự lựa chọn nào cả. Không thể thông báo cho Lục Trường Sinh vậy thì Lục Trường Sinh cũng không có khả năng ứng chiến.”
“Vậy nên chúng ta sẽ phải đối mặt với sự cuồng bạo của Lâm…”
“Sau ba tháng, để các Tiên Quân hạn chế tiến vào Hỗn Độn, cũng chỉ có cách này thôi.”
Câu này dường như đã rút hết khí lực của Khổ Hải Tiên Tôn.
Đường đường là Thái Ất Tiên Tôn thế mà phải cúi đầu trước một tên U tộc có huyết mạch cấp Vương, một tên U tộc cảnh giới vẻn vẹn chỉ ở cấp độ Tiên Quân.
Đúng, chính là cúi đầu.
Không cúi đầu thì có thể làm thế nào?
Phái Tiên Tôn ra tay truy sát U tộc “Lâm” khắp Hỗn Độn sao?
Không nói tới việc có thể truy sát hay không.
Nếu “Lâm” cầm theo đá Tâm Linh, một khi “Lâm” chống đỡ được một đoạn thời gian, chắc chắn thống lĩnh U tộc sẽ chạy đến.
Đến lúc đó chẳng phải lại biến thành đại chiến giữa các Tiên Tôn à?
Vẫn sẽ khiến quy mô chiến tranh mở rộng như cũ.
Tiên tộc có điều lo lắng nên không muốn mở rộng quy mô chiến tranh.
Đụng việc gì cũng bó tay bó chân nhưng lại không thể làm gì được.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Một tháng, hai tháng, ba tháng…
Rốt cục kỳ hạn ba tháng cũng đã tới.
Trong Hỗn Độn, “Lâm” đã tới địa điểm ước định từ sớm.
Hắn đang yên lặng chờ đợi.
Thời gian từng giờ trôi qua.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…
Đã qua khoảng năm canh giờ.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn chưa tới.
“Vù vù.”
Bỗng nhiên dòng khí Hỗn Độn hơi chấn động.
“Vèo.”
Một bóng người phá vỡ dòng khí Hỗn Độn, đi tới địa điểm ước định.
“Lâm” ngẩng đầu nhìn qua thân ảnh trước mắt.
Có điều lông mày của hắn hơi nhíu lại.
“Ngươi không phải Trường Sinh Tiên Quân?”
Người đến là một vị Tiên Tôn.
“Lâm” vẫn nhận ra sự khác biệt giữa Tiên Quân và Tiên Tôn.
Bởi vậy người tới chắc chắn không phải là Lục Trường Sinh.
“Bản tọa là Tàng Thuật Tiên Tôn, ta tới để báo với ngươi một tiếng, Trường Sinh Tiên Quân đang bế quan nên sẽ không tới ứng chiến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận