Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1231. Mấy trăm phân thân dung hợp! Phá vỡ gông cùm xiềng xích, bước vào Tổ Cảnh! (3)



Chương 1231. Mấy trăm phân thân dung hợp! Phá vỡ gông cùm xiềng xích, bước vào Tổ Cảnh! (3)




Lục Trường Sinh không hề đại trương kì cổ phi hành.
Mà hắn dùng cách lên đường của người bình thường.
Tuy chậm hơn, nhưng rất khó gây sự chú ý.
Ba tháng sau, Lục Trường Sinh cuối cùng cũng vượt qua biên giới thần triều Đại Càn, bước vào thần triều Văn Hoa.
Lục Trường Sinh bước vào thần triều Văn Hoa, lập tức cảm nhận được sự khác biệt.
Mọi người ở đây đều khiêm tốn lễ độ.
Các loại đạo đức ăn sâu vào xương tủy.
Tuy có người xấu, kẻ ác nhưng tổng thể thật sự là dân phong thuần phác, nho nhã lễ độ.
Không hổ là thần triều Văn Hoa, đã từng là Bách Thánh chi địa.
Có thể nhìn thấy nhiều đền thờ ở đây.
Nhưng trong miếu thờ không phải thờ phụng những sự tồn tại, cường giả trong các loại truyền thuyết thần thoại, mà là thánh hiền.
Từ xưa đến nay, rất nhiều thánh hiền, đều được thờ phụng trong miếu, hương khói không ngừng.
Lục Trường Sinh tự xưng là người đọc sách ngao du bốn phương.
Không hề có sai sót gì.
Ở thần triều Văn Hoa, rất nhiều người đọc sách cũng sẽ đi ngao du bốn phương, bái sư khi còn trẻ.
Mở mang tầm mắt và tăng kiến thức.
Phân thân của Lục Trường Sinh cũng trẻ, thật sự không khác gì người đọc sách trẻ tuổi.
Hắn đến thành Thánh Chu trước.
Nghe nói tòa thành trì được xây dựng để tưởng nhớ một vị thánh hiền họ Chu thời cổ.
Đến nay đã có lịch sử lâu đời.
Lục Trường Sinh muốn hỏi thăm manh mối về “Tiên văn”.
Sau khi hỏi thăm xung quanh, hắn biết, người có học vấn nhất chính là người của học cung.
Người ta nói rằng trong học cung có những người tri thức uyên bác nhất.
Ngoài ra còn có đầy đủ các loại thư tịch.
Thành Thánh Chu cũng có học cung.
Lục Trường Sinh lấy lý do vừa ngao du vừa học tập, vào trong học cung thành Thánh Chu.
Trong học cung, cũng không đề phòng nghiêm ngặt như vậy.
Nhưng mà, trong tình huống thông thường, cũng không có ai đến học cung gây rối.
Ví dụ như Thiên Ngoại Thần Nhân.
Cho dù bọn họ làm ầm gây loạn ở những nơi khác.
Thì cũng không đến học cung làm ầm ĩ.
Nguyên nhân rất đơn giản, Thiên Ngoại Thần Nhân cũng cần tìm kiếm thần vật, hoặc là những bảo vật khác.
Trong học cung có gì?
Ngoài sách ra thì chính là sách.
Đến học cung hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Lục Trường Sinh vào trong tàng thư thất của học cung.
Tuy học cung không cảnh giới sâm nghiêm, nhưng vẫn có người trông coi tàng thư thất.
“Ta chính là người đọc sách ngao du bốn phương, có thể để ta vào tàng thư thất của học cung xem thử không?”
Lục Trường Sinh nói với ông lão trông coi tàng thư thất.
Ông lão này, Lục Trường Sinh nhìn một cái đã nhận ra.
Đối phương không đơn giản.
Chính là cao thủ đúc thành căn cơ Linh Thể.
Vậy mà lại được sắp xếp trong coi tàng thư thất của học cung.
Đủ thấy được học cung vô cùng coi trọng tàng thư thất.
“Người đọc sách?”
“Các hạ có chứng nhận của học cung khác không?”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Hắn giải thích một phen, hắn cũng không phải học sinh trong học cung.
Ông lão lập tức nói: “Nếu không phải học sinh của học cung khác, cũng không có chứng nhận đề cử của những người đọc sách đức cao vọng trọng, thì không thể vào trong tàng thư thất.”
“Trừ khi...”
Lục Trường Sinh hỏi: “Trừ khi gì vậy?”
“Trừ khi trả tiền!”
Lục Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Trả tiền à, chuyện này đơn giản.
Tiền tài, tuy Lục Trường Sinh không cần cho lắm, nhưng vẫn có.
Với năng lực của hắn, kiến một ít tiền tài đương nhiên là chuyện dễ dàng.
Cứ như vậy, Lục Trường Sinh đưa hai lượng bạc rồi bước tàng thư thất.
Tàng thư trong tàng thư thất của học cung này thật sự quá nhiều.
Luận số lượng, chỉ là một tàng thư thất trong một tòa học cung, dường như cũng không thua kém gì tàng thư của hoàng thất thần triều Đại Càn.
Đương nhiên, rất nhiều tàng thư của hoàng thất thần triều Đại Càn đều là bản độc nhất, bản trân quý.
Giá trị đương nhiên vượt xa tàng thư của Học cung.
Lục Trường Sinh bắt đầu tìm kiếm trong tàng thư thất, cách tìm kiếm của hắn cũng rất đơn giản, trực tiếp lật từng quyển sách xem một lượt.
Thật ra, tốc độ lật xem của hắn rất nhanh.
Bởi vì có ý thức càn quét.
Nhưng ý thức cũng không thể thanh trừng mọi cuốn sách ngay lập tức được.
Hắn vẫn phải quét từng cuốn một.
Cho nên tốc độ đương nhiên sẽ chậm lại.
Nhưng mà, hai canh giờ sau, Lục Trường Sinh gần như đã quét hết tất cả tàng thư rồi.
Không có!
Trong tàng thư thất không có bất cứ manh mối nào về “Tiên văn.”
Lục Trường Sinh cũng không tìm thấy bất cứ loại văn tự nào tương tự với “Tiên văn” trong cổ tịch.
“Không tìm thấy sao?”
Lục Trường Sinh nhíu mày.
Thành Thánh Chu không tính là thành lớn.
Nhưng thật ra tàng thư trong học cung cũng đủ phong phú rồi.
Nếu như không thể tìm thấy bất cứ manh mối nào liên quan đến “Tiên văn” ở nơi này, vậy thì hắn lại đến nơi khác tìm kiếm, chỉ sợ hy vọng cũng không lớn.
Bỗng nhiên, Lục Trường Sinh nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào, nhưng bào phục đã giặt đến mức trắng bệch, hắn đang cầm một quyển sách kỳ lạ, hình như đang đối chiếu cái gì đó.
Lục Trường Sinh dùng ý thức quét qua
Hắn phát hiện sách cổ trong tay nam tử trẻ tuổi, vậy mà lại có nhiều loại văn tự cổ xưa.
Người trẻ tuổi này, thế mà đang nghiên cứu các loại văn tự cổ xưa.
Hay nói cách khác, hắn đang cố gắng “dịch” những văn tự cổ xưa đó.
Chuyện này không khỏi khiến Lục Trường Sinh bỗng dưng có cảm hứng.
Tiên văn, có lẽ cũng là một loại văn tự vô cùng cổ xưa nào đó.
Cổ xưa đến mức bây giờ có rất ít người biết.
Lục Trường Sinh cẩn thận quan nam tử trẻ tuổi, đối phương thật sự rất tập trung, đang “dịch” một từng văn tự một.
Mỗi lần “dịch” ra một chữ, hắn sẽ vui mừng từ trong tâm, hoa chân múa tay vui sướng, giống như một tên điên vậy.
Nhưng càng như vậy, Lục Trường Sinh càng cảm thấy có thể để nam tử trẻ tuổi này thử “dịch” tiên văn một lần.
Vì thế, Lục Trường Sinh đi đến.
“Huynh đài, ngươi đang nghiên cứu văn tự cổ à?”
Lục Trường Sinh hỏi thẳng.
Nam tử trẻ tuổi ngẩng đầu, sự bối rối hiện lên trong ánh mắt. Hết chương 1231.



Bạn cần đăng nhập để bình luận