Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1792: “Trảm Giới Thi” thành Thánh! Hư giới lột xác, cuối cùng cũng trở thành Giới Chủ! (2)

Nếu nói tới biến hóa thì có vẻ nơi này có thêm nhiều người hơn xưa.
Lục Trường Sinh vừa đi loanh quanh một vòng đã phát hiện mấy lượt tu sĩ.
Trong đó thậm chí còn có rất nhiều tu sĩ từ Thánh cảnh trở xuống.
Ví dụ như các Chuẩn Thánh.
Cấm khu Huyết Hồ thật sự không đơn giản, tu sĩ từ Thánh cảnh trở xuống tiến vào trong sẽ rất nguy hiểm.
Nếu như bình thường sẽ không có nhiều tu sĩ từ Thánh cảnh trở xuống xuất hiện như vậy.
Rốt cuộc là sao?
Chuyện bất thường tất có điều kỳ lạ.
Nhất định là cấm khu Huyết Hồ xảy ra chuyện gì nên mới có vô số tu sĩ tràn vào.
Thế là Lục Trường Sinh lặng lẽ tìm hiểu tin tức.
Đúng là cũng dò thăm được chút tin tức.
Hắn nghe được một số tu sĩ nói chuyện với nhau.
“Nghe nói năm mươi năm trước có một vị Đại Thánh thu được một loại đại dược tại cấm khu Huyết Hồ, đây chính là đại dược diên thọ, có thể kéo dài tuổi thọ của Đại Thánh, rất nhiều Đại Thánh đều tìm tới cấm khu Huyết Hồ, nhưng sau một phen tranh đoạt thì bọn hắn đều nhanh chóng rời đi.”
“Các vị Đại Thánh tranh đoạt đại dược diên thọ, những tu sĩ từ Thánh cảnh trở xuống như chúng ta không cần đại dược diên thọ nhưng có thể nghĩ tới một số đại dược giúp tấn thăng Thánh cảnh. Nghe nói cấm khu Huyết Hồ cũng có một số đại dược trân quý, có thể giúp tấn thăng Thánh cảnh.”
“Rất nhiều Chuẩn Thánh thân phận bất phàm, thực lực không tầm thường cũng tìm tới, hẳn đều nhắm tới đại dược có thể giúp tấn thăng Thánh cảnh.”
“Nghe nói ngay cả một ít Cổ Thần và Chí Tôn cũng đến. Những kẻ đó đều có thể chiến đấu vượt cấp, đều là tuyệt đại thiên kiêu dùng sức Chuẩn Thánh chém ngược Thánh cảnh đấy.”
Nghe mấy tu sĩ này nghị luận, Lục Trường Sinh mới như bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là có đại dược xuất thế.
Thậm chí khiến vô số Đại Thánh phải ra tay tranh đoạt.
Chỉ là lúc đó Lục Trường Sinh đang bế quan.
Hơn nữa nơi những Đại Thánh kia tranh đoạt chắc chắn cách chỗ Lục Trường Sinh bế quan rất xa.
Mà cũng không ảnh hưởng gì đến Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh đi dạo khắp nơi.
Không lâu sau hắn cũng trông thấy rất nhiều Chuẩn Thánh hỗn chiến.
Nguyên nhân vì một gốc đại dược.
Trong trận hỗn chiến, rất nhiều Chuẩn Thánh đã mất mạng.
Kỳ thực chỉ là Chuẩn Thánh mà thôi, tương đương với cấp độ Đăng Thần cửu giai, tất nhiên Lục Trường Sinh sẽ không để vào mắt.
Thế nhưng trong huyết nhục của một đám Chuẩn Thánh vẫn lạc kia, Lục Trường Sinh mơ hồ phát hiện một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực, đúng, chính là một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Lẫn trong một đám huyết vụ.
Tâm thần Lục Trường Sinh chấn động.
“Sao lại thế này?”
“Đám tu sĩ này đều là Chuẩn Thánh, sao lại có sức mạnh bản nguyên Ám Vực?”
Lục Trường Sinh cảm thấy vô cùng chấn kinh.
“Khoan đã, tu sĩ lưu lại một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực tên là gì? Hình như là… Chung Vận? Nghe nói đó là Chí Tôn, hơn nữa còn là tuyệt đại thiên kiêu, nghiền ép vô số thiên tài của các quốc gia.”
“Nhân vật như vậy chết đi sẽ lưu lại một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực.”
“Chẳng lẽ trước đó phương hướng của ta sai rồi? Kỳ thực người mang sức mạnh bản nguyên Ám Vực không liên quan tới tu vi, mà là… khí vận?”
Lục Trường Sinh nghĩ đến một loại khả năng nào đó.
Khí vận!
Lúc còn ở Thiên giới Lục Trường Sinh đã biết tới khí vận.
Khí vận đạt tới mức độ nhất định sẽ được trời đất ưu ái.
Mà hoàn cảnh tu hành tại Ám Vực đặc thù, người có đại khí vận và được trời đất ưu ái rất có khả năng cơ thể sẽ sinh ra một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Một khi đối phương chết đi thì sẽ lưu lại sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Lục Trường Sinh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Lục Trường Sinh.
Mà muốn chứng thực cũng không khó.
Chỉ cần chém giết một kẻ có đại khí vận là được!
Về phần phân chia người có đại khí vận thế nào.
Chuyện này còn đơn giản hơn.
Cứ chọn những tuyệt đại thiên kiêu thanh danh cực lớn, vang vọng Ám Vực là được.
Loại tuyệt đại thiên kiêu này bình thường đều có đại khí vận!
Chắc chắn sẽ có sức mạnh bản nguyên Ám Vực bàng thân.
Đã có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai.
Lục Trường Sinh bắt đầu âm thầm săn giết những thiên kiêu Ám Vực có thanh danh cực lớn.
Quả nhiên Lục Trường Sinh lại đạt được một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Điều này khiến cõi lòng Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.
Xem ra suy đoán của hắn là đúng.
Ám Vực và Hỗn Độn quả thực khác biệt.
Thiên tài hàng đầu của Ám Vực đều là người có sức mạnh bản nguyên Ám Vực, từ đó tốc độ tu hành sẽ nhanh không gì sánh được.
Chuyện này cũng làm Lục Trường Sinh hiểu ra.
Chẳng trách tu sĩ Ám Vực tuổi thọ ngắn ngủi thế nhưng kẻ nào kẻ nấy chiến lực đều không hề thua kém cường giả cùng cấp độ trong Hỗn Độn.
Trong Hỗn Độn cần tới một kỷ nguyên, thậm chí là mấy kỷ nguyên mới có thể tu thành.
Mà trong Ám Vực lại chỉ cần mấy trăm năm, mấy nghìn năm thôi.
Nguyên nhân do đâu?
Giờ Lục Trường Sinh đã tìm được nguyên nhân.
Nguyên nhân nằm ngay ở chỗ trong cơ thể những tu sĩ Ám Vực này đều ẩn chứa một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Dù không ẩn chứa sức mạnh bản nguyên Ám Vực, nhưng dưới bức xạ của quy tắc Ám Vực thì việc tu hành của các tu sĩ cũng như được Thần linh trợ giúp, có thể tăng cao tu vi trong quãng thời gian rất ngắn.
Thế nhưng điều này lại có chỗ tốt với Lục Trường Sinh.
Rốt cục hắn cũng có hy vọng thu hoạch được sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Thế là Lục Trường Sinh bắt đầu săn giết hết thiên kiêu này đến thiên kiêu khác của Ám Vực.
Người trong toàn bộ cấm khu Huyết Hồ đều trở nên vô cùng bất an.
Sau khi hết thiên kiêu này đến thiên kiêu khác vẫn lạc.
Rốt cục có người nhận ra điều không bình thường.
“Hình như trong cấm khu Huyết Hồ có người chuyên săn giết một số thiên kiêu đỉnh tiêm!”
“Gì cơ, có người dám săn giết thiên kiêu à? Đằng sau đám thiên kiêu này đều có thế lực lớn, bối cảnh thâm hậu, ngay cả Đại Thánh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai lại có dám săn giết thiên kiêu mà không kiêng dè như thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận