Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 107. Lực có vạn cân, nhổ cây che trời (3)



Chương 107. Lực có vạn cân, nhổ cây che trời (3)




Nhưng tiếng kêu thảm thiết của hai tên này cũng đã kinh động tới đám sơn phỉ trong sơn trại.
"Có chuyện gì thế?"
"Hình như có vấn đề ở trạm gác ngầm!"
"Có thích khách!"
Đủ mọi loại âm thanh liên tiếp phát ra từ trong sơn trại.
Từng cung tiễn thủ mau chóng núp sau hàng rào, chúng cầm cung tên hoặc nỏ trong tay và nhắm thẳng vào Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh nheo mắt lại, có tới mấy trăm tên sơn phỉ trong trại này.
Hơn nữa, bọn chúng còn có cung tiễn thủ, có vẻ như đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Rõ ràng Đại Mạc Thập Tam Kỵ không chỉ biết võ công, thậm chí có khả năng chúng còn tinh thông cả bày binh bố trận nữa.
Hoặc còn một khả năng khác, đây là tác phẩm của Bạch Liên giáo.
Vì sự xuất hiện của đám cung tiễn thủ này nên Lục Trường Sinh không thể nào tranh thủ lúc sơn phỉ đang hoảng loạn mà xông vào bên trong sơn trại được.
Dù cho hắn là một võ giả đã dịch tủy hoán huyết, nửa bước tới cảnh giới Thần Lực, thế nhưng thân thể của hắn vẫn chỉ là máu thịt bình thường mà thôi.
Nếu như xông vào, hắn có thể bị thương, thậm chí là bị cung tên bắn chết.
"Nếu có thiết giáp của Triệu Hưng thì có thể xông vào tiễn trận của sơn phỉ rồi!"
Lục Trường Sinh nghĩ ngay tới thiết giáp của Triệu Hưng.
Nhưng bây giờ hắn không có thiết giáp.
Từ xa nhìn lại, Lục Trường Sinh đã loáng thoáng thấy mấy tầm mắt rất lợi hại đang nhìn mình từ trong sơn trại.
Hẳn là Đại Mạc Thập Tam Kỵ hoặc cao thủ của Bạch Liên giáo.
Bọn chúng rất cẩn thận, không hề tùy tiện phái người ra ngoài.
Lục Trường Sinh nhìn bốn phía một lát, khắp núi rừng toàn là đại thụ mọc dày đặc, ngoài ra không còn gì nữa cả.
"Đại thụ..."
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Lục Trường Sinh.
Hắn nhìn thấy đại thụ cành lá xum xuê thì nghĩ ngay ra cách để đối phó với cung tiễn thủ, thậm chí hắn cũng đã có biện pháp để phá vỡ cửa lớn của sơn trại.
Lục Trường Sinh đi thẳng tới trước một cây đại thụ mà phải cần có ba người mới ôm vòng quanh gốc được.
Hắn lập tức ôm lấy thân cây, thế nhưng cũng chỉ ôm được một phần mà thôi.
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh dồn hết sức lực, rút cây lên.
"Sạt sạt sạt."
Cành lá của cây đại thu rung động liên hồi, thế nhưng thân cây lại không có quá nhiều động tĩnh gì.
Mỗi tên sơn phỉ trong trại đều trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh.
"Hắn đang làm gì vậy?"
"Chẳng lẽ hắn muốn rút cây đại thụ kia lên à?"
"Đây là cây đại thụ che trời, phải ba người mới ôm hết được! Dù cho có thần lực trời sinh thì cũng không thể nào nhổ cây to như thế lên chứ?"
"Ngoại trừ võ giả cảnh giới Thần Lực ra thì làm gì có ai rút dược một gốc cây che trời như thế lên?"
"Dù khí tức của kẻ này rất mạnh, khí huyết cũng bừng bừng nhưng hắn thật sự không phải võ giả cảnh giới Thần Lực."
Tên nào tên nấy đều cười giễu.
Trong thời gian vừa qua, số lượng thích khách chúng gặp phải cũng không ít.
Nhưng một thích khách "vụng về" như vậy thì đây cũng là lần đầu chúng thấy.
Lục Trường Sinh không thèm quan tâm đám sơn phỉ kia nghĩ như thế nào.
Có vẻ như với sức mạnh của hắn, việc rút được cây đại thụ này vẫn là điều khó khăn. Bởi vậy, Lục Trường Sinh hít sâu một hơi, khí huyết lập tức xuyên qua cơ thể, trào ra ngoài.
"Rầm."
Trong cơ thể Lục Trường Sinh ầm vang, khí huyết bùng nổ, một đám huyết vân xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Sau đó, huyết vân bắt đầu phân hóa, biến thành từng sợi tơ khí huyết.
Tuy nhiên, đây không phải là Tàm Ti Kiếm mà chỉ là khí huyết hóa sợi tơ thôi.
Đầu còn lại của sợi tơ khí huyết vẫn còn đang ở trong cơ thể Lục Trường Sinh.
Những sợi tơ khí huyết này giống như những xúc tua, chỉ trong nháy mắt, chúng đã vươn ra chi chít, bao lấy toàn bộ cây đại thụ.
"Lên!"
Ngay lập tức, Lục Trường Sinh dồn sức vào hai tay, sợi tơ khí huyết đang bao lấy toàn bộ cây đại thụ dường như cũng bộc phát ra một sức mạnh khủng khiếp.
"Ầm ầm ầm."
Một cảnh tượng khó tin đã xuất hiện, vùng rừng núi này như đang rung động.
Nương theo cơn chấn động này, cây đại thụ che trời kia càng lung lay mạnh hơn, rốt cục, nó đã bị Lục Trường Sinh nhổ lên!
Trong sơn trại, có mười ba võ giả mặc quần áo kỳ lạ, da dẻ trắng xám với tướng mạo hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh. Chúng cũng đang quan sát Lục Trường Sinh từ xa.
"Sao có thể như thế được?"
"Một cái cây to như thế mà hắn cũng nhổ ra được sao?"
"Người ta nói võ công của Nam Triều bác đại tinh thông, cường giả xuất hiện lớp lớp. Ngoài những tên thích khách ngu xuẩn của những lần trước, rốt cục cũng có một võ giả thú vị tìm đến rồi."
Mười ba người này chính là Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
Bọn chúng luôn gọi vương triều Đại Ngư là Nam Triều.
Bởi vì xét về mặt địa lý, vương triều Đại Ngư nằm ở phía Nam đại mạc của Bắc Lỗ.
"Sức mạnh nghìn cân, nhổ cây che trời!"
Nhưng võ công của mười ba vị đầu lĩnh còn xuất thần nhập hóa hơn, dưới cảnh giới Thần Lực, sợ là có rất ít người đủ tư cách để làm đối thủ của mười ba vị đầu lĩnh này.
"Kẻ này tuy có chút sức mạnh thô bạo, nhưng chỉ dựa vào đó thôi sẽ không đáng để nhắc tới."
Người vừa lên tiếng là một lão giả mặc áo bào trắng. Trong sơn trại này, hắn được gọi là Chử lão.
Thân phận của Chử lão không hề đơn giản.
Hắn là Bạch Yêu, cũng chính là người của Bạch Liên giáo.
Gần đây, Chử lão vẫn đang liên tục tẩy não Đại Mạc Thập Tam Kỵ để bọn chúng xé cờ tạo phản.
Dựa vào mấy trăm tên tội phạm trong sơn trại này, nếu như kêu gọi thêm một tiếng, chí ít cũng lôi kéo được thêm vài nghìn người.
Đến lúc ấy là có thể tấn công thành Nam Dương, mặc kệ là có phá được thành Nam Dương hay không nhưng chắc chắn sẽ tạo ra chấn động lớn.
Với Chử lão, chỉ cần Đại Mạc Thập Tam Kỵ đồng ý xé cơ tạo phản là nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành rồi.
"Kẻ này đúng là kỳ nhân!" Hết chương 107.



Bạn cần đăng nhập để bình luận