Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 864: Lục Trường Sinh lấy một địch trăm! Thể hiện thần uy Cực Hạn Võ Đạo, càn quét giới võ thuật thành phố Bàn. (4)

Chương 864: Lục Trường Sinh lấy một địch trăm! Thể hiện thần uy Cực Hạn Võ Đạo, càn quét giới võ thuật thành phố Bàn. (4)
“Các ngươi nói nhảm nhiều thật. Người lên lôi đài tổng cộng chỉ có ngần nấy người thôi sao?”
“Một khi lên lôi đài, sống chết không bàn!”
“Các ngươi đều đã chuẩn bị tốt bị ta đánh chết chưa?”
Lục Trường Sinh ánh mắt nghiêm nghị, toàn bộ quảng trường dần dần trở nên yên tĩnh.
Thống kê cuối cùng, tổng cộng có một mười ba tên võ sư lên lôi đài.
Nói theo cách khác, đối thủ của Lục Trường Sinh có một mười ba tên luyện kình võ sư!
Hơn nữa chí ít đều luyện được Ám Kình.
“Giết!”
Trong đám võ giả cũng không phải đều là một đám khoa chân múa tay.
Kẻ có thể lên lôi đài tất nhiên cũng có một chút thủ đoạn.
Đột nhiên những tên võ giả không có một câu nói nhảm, trực tiếp hướng về phía Lục Viễn xông đến.
Hơn một trăm người, khí thế cũng vô cùng hoành tráng.
Cuộc chiến sinh tử lấy một địch trăm như thế này, e rằng trong cuộc loạn thế một trăm năm trước cũng rất khó có thể thấy được.
Thế nhưng hiện tại lại xuất hiện!
Lục Trường Sinh ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng.
“Cực Hạn Võ Đạo!”
Lục Trường Sinh khí thế rạo rực, dưới chân đột nhiên đạp một cái.
“Ầm.”
Mặt đất lập tức rạn nứt.
Cả quảng trường đều giống như chấn động một phen.
Sau đó, Lục Trường Sinh giống như lao ra ngoài.
Vốn dĩ thân thể cường tráng không gì sánh được, thế mà tuyệt không vụng về chút nào.
Ngược lại vô cùng linh hoạt!
Cực Hạn Võ Đạo không chỉ đơn giản là gia tăng sức mạnh, gia tăng phòng thủ, gia tăng dáng vóc.
Đó là gia tăng toàn phương diện!
Tốc độ, phản ứng thần kinh, độ nhạy bén các loại đều đạt được sự gia tăng đáng kể.
Bởi vậy Lục Trường Sinh thân hình nhảy vọt tới, cả người liên như một con mãnh hổ trong nháy mắt nhảy vọt vào trong “bầy dê”.
Lục Trường Sinh hoàn toàn không hề có bất cứ động tác nào biến hóa, chính là trực tiếp lao về thân hình phía trước, hung hang đánh mạnh.
“Bùm.”
Vụ va chạm này đối đầu chính là một tên Ám Kình cao thủ.
Thế nhưng tên Ám Kình cao thủ này dốc hết toàn lực, bộc phát ra một Ám Kình.
Kết quả bị lần va chạm này khiến cho cả người như bị một cỗ xe lửa hung hang đâm vào người.
Cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị phá vỡ.
Thậm chí khiến cho cả người đến cả tiếng kêu cũng không thể phát ra một tiếng, sống sờ sờ liền bị đâm chết.
Thân thể lại càng trùng trùng bay ngược về phía sau, thi thể cũng không còn hoàn chỉnh, tất nhiên là chết không thể chết thêm nữa.
Mặt khác phía Lục Viễn ngoại trừ việc toàn thân trên dưới đều bị máu văng tung tóe ra thì không có bất kì vết thương nào.
“A…”
Một số người chứng kiến một màn này, hoảng hốt kêu lên.
Thậm chí đến cả sắc mặt cũng biến thành trắng bệch như tờ giấy.
Chết người rồi!
Hơn nữa lại còn tàn bạo và đẫm máu như vậy.
Thế mà đang sống sờ sờ lại bị đâm chết, quả thực…không thể tưởng tượng nổi!
Tuy nhiên đây mới chỉ là mới bắt đầu.
Lục Trường Sinh trực tiếp đâm chết một người, lập tức tứ phía tối thiểu xuất hiện năm sáu bàn tay hoặc là nắm đấm đều in trên người Lục Trường Sinh.
“Bùm bùm bùm.”
Lục Trường Sinh lại đứng lù lù không động đậy.
Ám Kình của những người này đánh lên người, lại phảng phất như đánh lên tấm da trâu, Ám Kình như trâu đất xuống biển, căn bản không có bất kì phản ứng nào.
Lục Trường Sinh nhếch miệng cười.
Hắn hóa chưởng thành quyền, trực tiếp quét ngang một vòng tứ phía.
“Răng rắc.”
Một âm thanh giòn giã vang lên, phàm là võ giả bị Lục Trường Sinh quét ngang qua, hoặc là xương cốt thân trên bị đánh gãy, hoặc chính là lục phủ ngũ tạng bị hao tổn nghiêm trọng, đều ngã nhào trên mặt đất kêu gào, mất đi sức chiến đấu.
“Đây chính là thực lực của những tên Ám Kình võ sư này?”
“Không chịu nổi một kích.”
Lục Trường Sinh tùy ý kiêu ngạo, đứng ở trên quảng trường, quả thực bất khả chiến bại, không ai địch lại.
Hơn một trăm tên võ giả, sắc mặt đều hơi hơi thay đổi.
Rất nhiều võ giả thậm chí còn sinh ra suy nghĩ rút lui.
“Đã lên lôi đài, làm gì còn có đường lui?”
“Hôm nay nếu như không đánh chết hắn thì chúng ta sẽ phải chết.”
Một tên võ giả thân hình cao to hét lớn một tiếng.
Khiến cho các võ giả còn lại trong lòng run lên.
Đúng vậy, đây đã lên lôi đài rồi, thì không còn đường lui.
Không phải ngươi chết thì là ta chết.
Trên quảng trường, mặt đất đã nằm xuống cũng gần hai mươi người.
Trong đó đã chết bảy tám người.
Đủ để thấy Lục Viễn “tàn bạo hung ác”.
“Tố chất cơ thể của hắn cực kì khủng bố, không thể làm bừa, nên phát huy ra ưu thế của chúng ta.”
“Võ giả luyện kình chúng ta có ưu thế lớn nhất chính là linh hoạt đa dạng, có thể trong nháy mắt bạo phát ra sát thương lực mạnh mẽ. Kình của chúng ta khẳng định có tác dụng, nhưng vẫn không thể đả thương đến thân thể của Lục Viễn, trừ phi là bộ phận điểm yếu.”
“Cứ coi như Lục Viễn là võ giả hoành liên, một thân công phu hoành liên đao thương bất nhập, nhưng hắn nhất định có nhược điểm. Bộ phận điểm yếu của hắn chính là nhược điểm, chúng ta chuyên công vào chỗ yếu của hắn!”
Những tên võ giả này cũng không ngu ngốc.
Thậm chí kinh nghiệm vật lộn cũng rất phong phú, lập tức liền tìm ra nhược điểm của Lục Viễn, đó chính là bộ phận điểm yếu!
Ví dụ các loại bộ phận như mắt, miệng, tai, quả thật là nhược điểm.
Một khi Ám Kình xâm nhập đúng thật là có thể tạo thành tổn thương nhất định đối với Lục Trường Sinh.
Đặc biệt số người của bọn họ còn nhiều như vậy.
Thế là từng tên võ giả có chút chuyên công hạ bàn, có chút chuyên môn giữ chân Lục Viễn, hơn nữa còn có người chuyên môn tìm nhược điểm của Lục Viễn, chuẩn bị một đòn giết chết hắn!
Vẫn còn hơn một trăm tên võ giả, một khi có tổ chức thì sẽ vô cùng khó khăn.
“Muốn công kích điểm yếu của ta sao?”
Lục Trường Sinh cười.
Hắn thực sự có điểm yếu.
Hắn vẫn còn chưa phá vỡ cực hạn, thân thể vẫn còn xa mới có thể xem là đao thương bất nhập.
Thế nhưng hắn không phải công phu hoành luyện.
Thậm chí Cực Hạn Võ Đạo của hắn với công phu hoành luyện có khác biệt về bản chất.
Công phu hoành luyện bình thường chỉ là rèn luyện gân cốt, da dẻ, cơ bắp mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận