Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1469: Trải qua trăm triệu năm không bị hủy hoại, thi thể Thiên Tiên! (2)

Còn Lục Trường Sinh lại bất động thanh sắc nhận lấy Tiên bảo.
Hắn lập tức tập trung nhìn vào.
Món Tiên bảo này có hình dạng một khối ngọc bội.
Mượt mà không tì vết.
Khi cầm trong tay thậm chí còn có một cảm giác ấm áp.
Chỉ là, trên Tiên bảo lại có đầy những vết rạn.
Nhìn như có vẻ đã phải chịu trọng thương.
Nhưng về chỉnh thể, trên Tiên bảo không bị khuyết thiếu gì, chỉ là phải chịu trọng thương, chỉ cần chịu trả giá đại giới thì vẫn còn có thể chữa trị được.
Nhưng thứ Lục Trường Sinh coi trọng nhất chính là khả năng trấn áp khí vận của nó.
Mà Tiên bảo trấn áp khí vận đều có một điểm giống nhau.
Có thể làm cho “khí vận” của một người ngưng tụ không tan.
Thật ra mỗi người đều có khí vận.
Chỉ là khí vận lớn nhỏ khác nhau mà thôi.
Khí vận không thể chạm đến.
Thậm chí trước kia còn không thể quan sát được.
Chỉ có tu luyện đến Chân Tiên mới có thể nhìn thấy.
Lục Trường Sinh lập tức mở “Thiên Nhãn”.
“Thiên Nhãn” là thứ mỗi một vị Chân Tiên đều có.
Thiên nhãn vừa mở ra, Lục Trường Sinh quả thật đã thấy được khí vận.
Hắn nhìn thoáng qua Đông Ngự Chân Tiên.
Khí vận nồng đậm.
Mà chính Lục Trường Sinh, khí vận còn nồng đậm hơn Đông Ngự Chân Tiên mấy phần, nhưng trên chỉnh thể vẫn là cùng một cấp độ.
Chuyện này khiến Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Xem ra khí vận của hắn thật ra cũng chỉ như tiêu chuẩn bình quân, không phải là người có khí vận lớn.
Suy nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng đúng.
Sau khi đi vào Thiên giới, Lục Trường Sinh gần như chưa từng có kỳ ngộ nào.
Cho dù là đến dãy núi Huyết Trạch tìm kiếm Tiên mạch.
Điều đó cũng nhờ hao phí vô số phân thân huyết nhục.
Vô số phân thân huyết nhục chết đi mới cưỡng chế tìm ra được vị trí cụ thể của Tiên mạch.
Thậm chí vì tranh đoạt Tiên mạch, Lục Trường Sinh phải ra tay đánh nhau, đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh mới cướp đoạt được Tiên mạch.
Hơn nữa trong quá trình Lục Trường Sinh tấn thăng lên Chân Tiên còn gặp một con tiên thú đáng sợ quấy rối.
Thậm chí không chết không thôi.
Nếu không phải Lục Trường Sinh có Thần Thông kinh người, chỉ sợ đã không thành được Chân Tiên, đã bị tiên thú một ngụm nuốt sạch từ sớm.
Đủ loại chuyện như thế, làm thế nào cũng không được coi là người có khí vận lớn.
Khí vận của hắn cũng chỉ tương đương với người bình thường.
Tuy có thể nhìn thấy khí vận, nhưng cho dù là Chân Tiên, Thiên Tiên cũng không thể chi phối khí vận.
Khí vận, huyền chi hựu huyền.
Ngược lại lại có một số Tiên bảo đặc thù có thể trấn áp khí vận, giúp khí vận không bị xói mòn.
Ví dụ như hiện tại, Tiên bảo ngọc bội mà Lục Trường Sinh đang cầm trong tay.
Hắn phát hiện một sợi khí vận của mình chui vào bên trong ngọc bội.
Sau đó khí vận liền ôn dưỡng bên trong ngọc bội.
Điều này khiến cho Lục Trường Sinh vô cùng kinh ngạc.
Thì ra đây chính là Tiên bảo trấn áp khí vận.
Quả thật có thể “khóa lại” khí vận không cho biến mất, đúng là một món bảo bối tốt.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng đã nhìn ra, Tiên bảo trước mắt đang bị trọng thương.
Vẻn vẹn chỉ là ôn dưỡng một bộ phận khí vận, sau đó liền không khóa lại được càng nhiều khí vận.
Có lẽ phải chữa trị cho Tiên bảo này xong thì mới có thể để trấn áp càng nhiều khí vận hơn.
Nhưng coi như có chữa trị hoàn toàn, kỳ thật món Tiên bảo này cũng chỉ có thể xem như Tiên bảo rất bình thường.
Khí vận trấn áp được có hạn.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn thấy không đủ để thành lập một đạo tràng.
Trừ phi đạo tràng đó vô cùng nhỏ.
Nhưng đạo tràng nhỏ như vậy, có hay không cũng như nhau.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, đây là một món Tiên bảo có thể trấn áp khí vận, coh dù không có tác dụng gì quá lớn nhưng cũng đủ để Lục Trường Sinh nghiên cứu.
Đích thật là một thu hoạch.
“Đông Ngự đạo hữu, ngươi đi đi.”
Lục Trường Sinh mở miệng nói.
Hắn cũng không phải sát nhân ma vương.
Không cần phải gặp người là giết.
Đông Ngự Chân Tiên đã đưa Tiên bảo cho hắn.
Lục Trường Sinh tất nhiên cũng thả cho Đông Ngự Chân Tiên một con ngựa.
“Cảm ơn Lục đạo hữu.”
Đông Ngự Chân Tiên gần như không có chút do dự nào, lập tức biến thành một chùm lưu quang, cấp tốc tránh xa Lục Trường Sinh.
Cho đến khi chạy được một lúc lâu, Đông Ngự Chân Tiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phù…”
Đông Ngự Chân Tiên quay đầu nhìn thoáng qua vị trí của Lục Trường Sinh, nhịn không được mà lộ ra vẻ mặt kích động.
Lần này thật sự đã nhặt về được một cái mạng.
Nghe nói chiến trường Cổ Tiên Thiên Uyên rất nguy hiểm, Chân Tiên cũng phải vẫn lạc.
Thế nhưng, đó chẳng qua là nghe đồn.
Đông Ngự Chân Tiên chưa từng gặp qua.
Mà bây giờ, hắn không chỉ thấy rồi, thậm chí còn tự mình trải nghiệm một lần.
Suýt chút nữa là chết.
Hai vị Chân Tiên kia, chỉ trong chớp mắt đã bị diệt.
Chiến trường Cổ Tiên Thiên Uyên quả thật rất đáng sợ.
“Thôi.”
“Lúc đầu ta cho là có một chút bản lĩnh là có thể hoành hành ở chiến trường Cổ Tiên Thiên Uyên.”
“Kết quả thì sao? Đừng nói Lục Chân Tiên, ngay cả hai vị Chân Tiên trước đó, hơn phân nửa là ta cũng không phải đối thủ.”
“Chiến trường Cổ Tiên Thiên Uyên quá nguy hiểm, vẫn nên đi khỏi đây thôi. Cho dù không thành lập được đạo tràng nhưng ít ra có thể sống thêm mấy năm, tiêu dao thêm mấy năm cũng không tệ.”
“Huống chi, coi như có thành lập đạo tràng cũng không nhất định có thể tu thành Thiên Tiên? Khó…”
Lần này Đông Ngự Chân Tiên cũng coi như đã trải qua sinh tử.
Đều nói giữa sinh tử có đại khủng bố.
Đám Chân Tiên cao cao tại thượng rất khó trải qua sinh tử.
Có lẽ đã quên đi sự kinh khủng trong thời khắc sinh tử.
Nhưng bây giờ, Đông Ngự thật Tiên trải qua sinh tử, lại lần nữa cảm nhận được sự kinh khủng trong thời khắc sinh tử.
Giờ khắc này, hắn chỉ muốn còn sống.
Cái gì mà đạo tràng.
Cái gì mà Thiên Tiên.
Cái gì mà tu hành.
Trước mặt sinh tử, tất cả đều không có ý nghĩa.
Sau đó, Đông Ngự Chân Tiên phảng phất như đã hạ quyết tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận