Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 23. Ngộ tính gấp đôi, chỉ cần từng thấy là không quên được! (2)



Chương 23. Ngộ tính gấp đôi, chỉ cần từng thấy là không quên được! (2)




Nhưng dù có năng lực như vậy đi nữa thì cũng mới chỉ là "Phô bày tiềm lực" mà thôi.
Hơn nữa, đã thấy là không quên cũng chỉ vỏn vẹn nằm trong phương diện trí nhớ.
Ngộ tính tăng lên, không chỉ có riêng trí nhớ cũng tăng lên.
Còn có khả năng lý giải, sức quan sát, rất nhiều phương diện khác nữa.
"Phù..."
Lục Trường Sinh bình tĩnh lại một chút.
Ngộ tính nâng lên cũng khiến nỗi lòng hắn kích động hơn hẳn.
"Muốn ngộ tính tiếp tục tăng thì phải tiếp tục luyện tập vũ kỹ."
"Nhưng mà vũ kỹ cấp hai ở chợ đen đã không còn nhiều lắm."
"Một khi luyện xong vũ kỹ cấp hai, sẽ phải luyện vũ kỹ cấp ba. Mà giá cả của vũ kỹ cấp ba là thứ mà vũ kỹ cấp hai không thể so sánh được."
Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày.
Lại cần bạc!
Lúc trước, Lục Trường Sinh đã tiêu tốn rất nhiều tiền để mua dược thiện.
Sau đó, bây giờ mua vũ kỹ cũng cần thật nhiều bạc.
Dược liệu trong sơn cốc cũng không còn nhiều.
Về sau nên làm gì để kiếm bạc đây?
"Lúc sáng, người của Diệu Thủ Viên nói đám cướp kia đã cướp sạch dược phô, chỉ riêng bạc đã mất hơn ba ngàn lượng."
"Nếu như ta có thể tìm được những kẻ cướp kia, giết chết chúng..."
Sự lạnh lẽo ánh lên trong mắt Lục Trường Sinh.
Tuy nhiên, hắn lại vội vàng lắc đầu.
"Bây giờ vẫn chưa được. Ta mới chỉ là Tráng Huyết cảnh, mà trong đám cướp kia lai có cả võ giả Luyện Tạng."
"Dù cho Thuấn Sát thuật của ta đạt được viên mãn nhưng khi đối mặt với võ giả Luyện Tạng cũng không dám chắc được mấy phần."
"Trừ phi Lục Trọng Thiên Tráng Huyết công của ta đạt được tầng thứ sáu, hoặc là ta đã bước vào cấp độ Rèn Cốt..."
Lục Trường Sinh lẩm bẩm.
Hắn tạm thời kìm lại suy nghĩ nguy hiểm này.
Thế nhưng suy nghĩ đó cứ như mọc rễ, cắm trong đầu hắn, không thể xua đi được.
Thời gian cứ trôi, trong nháy mắt đã lại qua hai tháng.
Hôm đó, Lục Trường Sinh vẫn đi theo bên cạnh Văn lão như mọi ngày bình thường khác.
Đột nhiên, Văn lão thở dài một tiếng rồi nhìn Lục Trường Sinh, vui mừng nói: "Trường Sinh này, thật ra ngươi đã có thể xuất sư rồi."
"Xuất sư?"
Lục Trường Sinh khá ngạc nhiên.
Tính đến giờ, hắn mới đi theo bên cạnh Văn lão có mấy tháng, như thế đã có thể xuất sư rồi?"
Đi theo Văn lão, Lục Trường Sinh học được rất nhiều điều.
Nhất là đối với việc phân biệt dược liệu và hiểu rõ dược tính của các loại dược liệu.
Những thứ này đều là kinh nghiệm của Văn lão, dù có tiền cũng không mua được.
Thậm chí có rất nhiều loại dược liệu không hề được ghi lại trong dược kinh, thế nhưng Văn lão lại thuộc như lòng bàn tay.
Văn lão cũng không giữ lại kiến thức với Lục Trường Sinh mà gần như là dạy dỗ mọi điều.
"Đúng vậy đấy, lão phu đã dạy ngươi mọi điều nên dạy, sau này cũng không còn gì để dạy cho ngươi nữa rồi."
"Bây giờ ngươi đã có thể trở thành một dược sư đích thực."
"Ta sẽ báo cáo với Diệu Thủ Viên, đến lúc đó sẽ có người tới nói chuyện về khế ước bán thân và đãi ngộ với ngươi."
Văn lão mừng vui ra mặt.
Hắn đã từng gặp thiên tài, thế nhưng hắn chưa bao giờ thấy một thiên tài như thế.
Chỉ trong thời gian vài tháng đã có thể từ học đồ dược sư trở thành một dược sư đích thực.
"Cảm ơn Văn lão."
Lục Trường Sinh hành lễ với Văn lão.
Hắn biết, với thân phận của Văn lão, khi báo cáo với phía trên thì việc này coi như đã ổn thỏa.
Quả nhiên, đến buổi chiều, một vị quản sự của Diệu Thủ Viên đã đến tìm Lục Trường Sinh.
Vị quản sự này họ Trịnh, cũng chính là người của gia tộc Trịnh thị, là cao tầng của Diệu Thủ Viên.
Trịnh quản sự híp mắt cười, hắn nhìn Lục Trường Sinh rồi lập tức lấy ra khế ước bán thân và một tờ khế ước thuê, cười nói: "Lục Trường Sinh, ngươi tới Diệu Thủ Viên vừa tròn một năm lẻ một tháng."
"Dựa theo thời gian trên khế ước bán thân thì vẫn còn một năm mười một tháng nữa."
"Tuy nhiên Văn lão báo cáo rằng ngươi đã có thể trở thành dược sư. Diệu Thủ Viên của chúng ta có quy tắc một khi trở thành dược sư hoặc đại phu là có thể chuyển thành khế ước thuê."
"Ngươi xem khế ước thuê trước đi, có điều gì không hiểu thì hỏi ta."
Lục Trường Sinh xem kỹ khế ước thuê một lượt.
Hắn thầm gật đầu.
Trước đó, hắn đã tìm hiểu rất rõ về tình hình của các dược sư trong Diệu Thủ Viên rồi.
Mỗi tháng, dược sư sẽ có hai lạng bạc. Nếu có ngày lễ quan trọng thì dược sư còn có thể nhận được các loại tiền thưởng từ Diệu Thủ Viên.
Hơn nữa, nếu ở Diệu Thủ Viên từ ba mươi năm trở lên là có thể chỉ định một người trở thành học đồ dược sư, không cần phải làm từ học đồ tạp dịch lên.
Nói chung, ở thành Nam Dương, đãi ngộ của Diệu Thủ Viên không phải là một trong những đãi ngộ tốt nhất mà chính là tốt nhất.
Lục Trường Sinh không nghĩ tới việc rời khỏi Diệu Thủ Viên.
Hắn gật đầu rồi nói: "Không có vấn đề gì."
"Tốt lắm, xin mời ký tên của ngươi lên khế ước sau khi đã đồng ý."
Lục Trường Sinh ký tên đồng ý, Trịnh quản sự đưa thẳng khế ước bán thân ra, hắn liếc mắt nhìn qua rồi thiêu hủy luôn.
Tuy với thực lực bây giờ của Lục Trường Sinh, hắn đã có thể không cần quan tâm tới khế ước bán thân nữa.
Thế nhưng nếu có thể quang minh chính đại loại bỏ thân phận nô bộc, tất nhiên là Lục Trường Sinh rất vui mừng.
Bắt đầu từ bây giờ, Lục Trường Sinh chính thức là một dược sư chứ không còn là nô bộc nữa.
Trịnh quản sự híp mắt cười rồi rời đi.
Dược sư có viện tử được phân phối riêng, Lục Trường Sinh thu dọn nhanh gọn một lát rồi chuyển tới viện tử mới.
Nơi này rất ổn, tuy rằng không tính xa hoa nhưng được cái yên tĩnh, không có ai quấy rầy.
"Dược sư..."
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát, hắn lấy ra Bát Trân Bổ Huyết Tán, khẽ nếm thử.
Sau đó, Lục Trường Sinh nhắm mắt lại.
"Trong này có đương quy, nhân sâm, nhung hươu..."
Lục Trường Sinh lần lượt nói ra các loại dược liệu quý giá có trong Bát Trân Bổ Huyết Tán.
Có tám vị thuốc.
Hắn là dược sư, việc phân biệt xem bên trong dược thiện có những vị dược liệu nào là chuyện rất đơn giản.



Bạn cần đăng nhập để bình luận