Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1267. Dưới cấp bậc Tổ Cảnh chỉ là con kiến! (4)



Chương 1267. Dưới cấp bậc Tổ Cảnh chỉ là con kiến! (4)




Nói cách khác, ở bên trong thủy phủ, Lục Trường Sinh không cần lo lắng lực bài xích, hắn có thể không kiêng kỵ sử dụng lực lượng Tổ Cảnh.
Một nhịp thở, hai nhịp thở, ba nhịp thở…
Cả người Lục Trường Sinh tỏa ra khí tức khủng bố.
Đã qua ba nhịp hô hấp, Lục Trường Sinh vẫn còn trong thủy phủ, chưa bị bài xích ra khỏi Côn Ngô giới.
Đây là sự thật!
Lực bài xích không thể ảnh hưởng đến thủy phủ.
Thủy phủ này quả nhiên là một món bảo vật.
Nếu Lục Trường Sinh có thể khống chế thủy phủ này, nếu gặp phải thần vật trấn quốc, chẳng phải chỉ cần sử dụng thủy phủ, bao vây người khác trong thủy phủ, vậy hẳn hắn có thể không hề kiêng kỵ sử dụng lực lượng Tổ Cảnh đối kháng nó?
Đến lúc đó, hươu chết trong tay ai còn chưa rõ.
Nhưng ít ra, Lục Trường Sinh chắc chắn sẽ có được ưu thế rất lớn.
Dù sao, thần vật trấn quốc chỉ là ngoại vật.
Nhưng Lục Trường Sinh dung hợp phân thân, đây là lực lượng hắn chân chính nắm giữ
“Trấn!”
Lục Trường Sinh không hề nương tay.
Dùng lực lượng Tổ Cảnh, hắn đánh vào đầu Lão Quy khổng lồ.
Một đòn của hắn giống như thiên địa treo ngược.
Trực tiếp trấn áp Lão Quy trong lòng bàn tay, dễ dàng như bắt một con kiến
Dưới cấp bậc Tổ Cảnh chỉ là con kiến!
Hiện tại, câu nói này diễn tả rất đúng về Lục Trường Sinh!
“Thế giới trong tay...”
“Sao ngươi có thể đạt đến Tổ Cảnh?”
“Nơi này là Côn Ngô giới, không có ai có thể trở thành Tổ Cảnh...”
Bàn tay Lục Trường Sinh nhanh chóng thu nhỏ lại.
Thế nhưng, Lão Quy bị hắn trấn áp, thân hình cũng theo đó thu nhỏ lại.
Giống như cho dù Lão Quy giãy dụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Lục Trường Sinh.
Đây chính là thế giới trong tay!
Một bàn tay nho nhỏ, cứ giống như một thế giới vậy, biến hóa vô tận, uy năng vô tận.
Đánh một chưởng xuống, Lão Quy cấp độ Thần Thể đỉnh cấp cũng không thể nào tránh thoát.
“Xem ra ngươi biết nói chuyện.”
Lục Trường Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lão Quy.
Lão Quy này không chỉ biết nói, hơn nữa trí tuệ của nó cũng không khác gì người thường.
Nó hoàn toàn có thể trao đổi với Lục Trường Sinh.
Thậm chí Lão Quy còn biết tình hình của thể giới bên ngoài, biết không có ai có thể trở thành Tổ Cảnh trong Côn Ngô giới.
“Chờ chút, ngươi nói Tổ Cảnh?”
“Ngươi biết Giới Hải?”
Trong lòng Lục Trường Sinh khẽ động.
Hắn phát hiện ra Lão Quy nói là “Tổ Cảnh”, chứ không phải nói Thần Thể.
Tổ Cảnh, đây là cách nói trong Giới Hải.
“Ha, sao ta lại không biết Giới Hải?”
“Lúc trước khi chủ nhân ngao du Giới Hải, chỗ nào mà chưa từng đi chứ?”
Lão Quy nhắc đến “chủ nhân”, trong giọng nói dường như tràn ngập sự kiêu ngạo và tự hào.
“Chủ nhân? Chính là Hồng Trần Tiên Liễu Vân trong mộ à?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Lão Quy lại không nói gì nữa.
Lục Trường Sinh chỉ nở một nụ cười, thản nhiên nói: “Nếu ngươi không chịu nói, vậy thì ngươi không còn tác dụng gì với ta. Nếu đã vô dụng, vậy thì cũng không cần phải giữ lại nữa.”
Sau đó, Lục Trường Sinh từ từ nắm chặt bàn tay lại.
Một khi hắn nắm chặt hoàn toàn, Lão Quy kia sẽ bị nghiền thành bột mịn.
Đối mặt với cái chết, Lão Quy cũng sợ hãi.
“Dừng lại đi!”
“Ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
Lão Quy thỏa hiệp.
“Người được mai táng trong mộ chính là Hồng Trần Tiên Liễu Vân à?”
“Đúng.”
“Liễu Vân chính là chủ nhân của ngươi?”
“Đúng.”
“Tòa thủy phủ này chẳng lẽ chính là đạo tràng Hồng Trần?”
“Đúng vậy. thủy phủ vừa là một món bảo vật, nhưng thật ra cũng là đạo tràng của chủ nhân.”
Lục Trường Sinh hỏi từng vấn đề một.
Còn Lão Quy cũng gần như biết gì nói nấy.
Chỉ là, Lục Trường Sinh càng hỏi, hắn càng nhíu chặt lông mày.
Hình như Lão Quy phối hợp quá mức rồi nhỉ?
Gần như tri vô bất ngôn.
Cho dù có sự đe dọa của Lục Trường Sinh.
Nhưng mà, Lão Quy phối hợp như vậy, vẫn khiến Lục Trường Sinh cảm thấy kỳ lạ.
Thái độ của Lão Quy lúc trước không tốt cho lắm, thậm chí nó còn chủ động ra tay với Lục Trường Sinh.
Chứng tỏ từ sâu trong lòng, Lão Quy không hề chào đón Lục Trường Sinh.
Chỉ là, từ câu trả lời của Lão Quy, Lục Trường Sinh cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
“Chờ chút, ngươi nói rằng nhiều năm như vậy, ta là Tổ Cảnh đầu Tiên bước vào thủy phủ à?”
Lục Trường Sinh đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy.”
“Người tử Tổ Cảnh trở xuống, đã từng vào rồi à?”
Lục Trường Sinh nghĩ đến một vấn đề.
Lão Quy cười.
“Đúng, đã vào rồi.”
“Người đâu?”
“Đương nhiên đã chết rồi. Không phải có phần mộ bên cạnh chủ nhân ta đó sao? Trên bia mộ không có tên, thật ra phần mộ kia là do người đó tự mình đào, dùng để chôn cất bản thân.”
“…”
Lục Trường Sinh im lặng.
Không ngờ tấm bia mộ không chữ kia, còn có một câu chuyện như vậy.
Hắn còn tưởng rằng tấm bia mộ không chữ kia có liên quan đến Hồng Trần Tiên Liễu Vân.
Hóa ra là nhầm lẫn à?
Nó không liên quan gì đến Hồng Trần Tiên.
“Vì sao hắn lại chết?”
“Đương nhiên là... chết già!”
Đồng tử Lục Trường Sinh co rụt lại.
Chết già!
Chỉ hai chữ này, thật ra ẩn chứa tin tức rất lớn.
Có thể bước vào thủy phủ, chắc chắn không phải người bình thường.
Sao có thể chết già được chứ?
Chỉ có một khả năng!
Thủy phủ này, không ra được!
Hay nói cách khác, không dễ dàng rời đi.
“Không thể ra khỏi thủy phủ này sao?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Lão Quy cười.
“Ngươi nói đúng, tuy không thể nói hoàn toàn không thể ra khỏi thủy phủ, nhưng nếu muốn cưỡng ép xông ra ngoài, thì hoàn toàn không thể được. Cho dù ngươi là Tổ Cảnh cũng thế, không thể nào cưỡng ép xông ra ngoài.”
“Chỉ có phù hợp tiêu chuẩn của chủ nhân, mới có thể rời khỏi thủy phủ. Nhưng tiêu chuẩn của chủ nhân... Đừng nói Côn Ngô giới, đặt ở toàn bộ Giới Hải, nếu muốn phù hợp tiêu chuẩn của chủ nhân, sợ là cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí hoàn toàn không có...”
Hình như có một tia “Thương hại” trong mắt Lão Quy.
Đúng, chính là “Thương hại”.
Nó có thể đoán được, Lục Trường Sinh có thực lực mạnh như thế, Tổ Cảnh ở trong Giới Hải cũng là uy danh hiển hách.
Kết quả, bây giờ hắn lại bị vây trong thủy phủ đợi chết già.
Đó là sự uất ức cỡ nào chứ? Hết chương 1267.



Bạn cần đăng nhập để bình luận