Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 145. Trang Thập Tam ghét ác như thù! (2)



Chương 145. Trang Thập Tam ghét ác như thù! (2)




Bình thường có thể nâng nó lên đã có thể coi là “sức mạnh nghìn quân” rồi, đừng nói tới việc nó thể đấm vỡ nó.
“Rốt cuộc các hạ là ai?”
Sắc mặt Triệu Vô Cực âm trầm, nhưng biểu cảm lại có phần dè dặt.
Lục Trường Sinh vẫn hết sức bình tĩnh, trực tiếp nắm lấy một thi thể trên đất rồi ném về phía Triệu Vô Cực.
“Các ngươi có quen biết thi thể này không?”
Lục Trường Sinh lạnh lùng hỏi.
“Đàm Không?”
Triệu Vô Cực và Vương Phong đều nhận ra.
Đàm Không được phái ra ngoài thành chặn giết Lục Trường Sinh.
Thế nhưng giờ thi thể của Đàm Không lại xuất hiện ở đây, vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, Đàm Không đã thất bại.
“Xem ra đúng là người của Vạn Độc Giáo các ngươi rồi.”
“Một lang trung bình thường chỉ xem bệnh cứu người mà các ngươi cũng có thể ra tay chém giết, không hề quan tâm tới quy củ chốn giang hồ.”
“Trang mỗ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, không ưa cái kiểu phái sát thủ đuổi giết người ta nên tiện tay làm thịt hết người của các ngươi rồi!”
Thấy Lục Trường Sinh nói thế sắc mặt Triệu Vô Cực sầm xuống.
Hắn dường như nghĩ tới điều gì đó nên có vẻ giật mình lắm.
“Thì ra đây là Trang đại hiệp danh chấn Nam Dương.”
“Có điều Trang đại hiệp vừa đoạt được Tứ Mục Thiềm Bảo, đánh chết Trương Thiên Vũ của Hắc Thủy Bang, giờ lại muốn nhúng tay vào chuyện của Vạn Độc Giáo ta, chẳng lẽ ngươi nghĩ Vạn Độc Giáo ta cũng giống Hắc Thủy Bang sao?”
Hiện giờ Triệu Vô Cực đoán rằng “Trang Thập Tam” đã cứu Lục Trường Sinh.
Một lang trung bình thường như Lục Trường Sinh dù sống hay chết Triệu Vô Cực cũng chẳng bận tâm.
Thế nhưng Trang Thập Tam thì khác.
Trang Thập Tam danh chấn Nam Dương, thậm chí còn đánh chết Trương Thiên Vũ, kẻ cũng là võ giả cảnh giới Thần Lực.
Đối với một võ giả cảnh giới Thần Lực mạnh mẽ như vậy Triệu Vô Cực đương nhiên không thể coi thường được.
Không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn đối đầu với Trang Thập Tam.
“Triệu Vô Cực, ngươi đang uy hiếp Trang mỗ sao?”
“Nếu Trang mỗ đã tới đây thì tất nhiên chính là muốn nhúng tay vào chuyện của Vạn Độc Giáo các ngươi. Không chỉ muốn nhúng tay mà ta còn muốn san bằng Vạn Độc Giáo các ngươi nữa kìa!”
“Trang mỗ luôn ghét ác như thù, không gặp được thì thôi, nếu đã gặp thì tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Trang Thập Tam nói một cách nghiêm túc, khí thế trên người cũng dần dâng lên.
Nhất thời thanh âm của Trang Thập Tam như tiếng chuông đồng, vang vọng bên tai mọi người.
Không một ai lại nghi ngờ lời “Trang Thập Tam” nói.
Ở thành Nam Dương Trang Thập Tam đã càn quét Đại Mạc Thập Tam Kỵ, dẹp yên nạn trộm cướp trong phủ Nam Dương, danh tiếng truyền khắp Nam Dương từ lâu.
Về sau hắn lại đánh chết Trương Thiên Vũ, dù là vì muốn cướp Tứ Mục Thiềm Bảo nhưng Trang Thập Tam làm việc quang minh lỗi lạc, nhìn qua cũng biết là đại hiệp chính nghĩa giữa chốn giang hồ.
Giang hồ hiện giờ tuy có phần hỗn loạn nhưng người giống như Trang Thập Tam thật ra cũng không ít.
Ví dụ như Sát Lỗ Đao Long Phi, hay như Truy Hồn Kiếm Lý Nhất Không vân vân, tất cả đều là người như Trang Thập Tam, họ luôn giữ hành động nghĩa hiệp, gặp chuyện bất bình sẽ rút đao tương trợ.
Thậm chí mọi người còn cho rằng mình đã hiểu đại khái câu chuyện.
Ban đầu Trang Thập Tam đoạt được Tứ Mục Thiềm Bảo, đang chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng lại bất ngờ phát hiện Vạn Độc Giáo chặn giết một lang trung bình thường, thế nên Trang Thập Tam mới quyết đoán ra tay cứu vị lang trung kia.
Sau đó hỏi rõ ngọn nguồn câu chuyện, cảm thấy căm ghét thái độ hành xử của Vạn Độc Giáo nên Trang Thập Tam mới đánh thẳng tới cửa, muốn tiêu diệt cứ điểm của Vạn Độc Giáo ở Diêm Thành.
“Trang Thập Tam, ngươi nghĩ bản trưởng lão sợ ngươi thật sao?”
Mặt Triệu Vô Cực xanh mét.
Hắn không muốn đánh một trận với kẻ như Trang Thập Tam.
Thật sự là chẳng có ý nghĩa gì cả.
Với hắn thứ gọi là “đại hiệp” chẳng là cái thá gì hết.
Dù giết Trang Thập Tam thì cũng được lợi gì đâu?
Chẳng được gì hết!
Ngược lại có thể còn gặp nguy hiểm.
“Trang mỗ đánh chết Trương Thiên Vũ cũng không tận hứng.”
“Triệu Vô Cực, mong là ngươi sẽ không khiến Trang mỗ phải thất vọng!”
Khí thế của Lục Trường Sinh cũng dâng lên cực hạn.
Cùng lúc đó, khí huyết trong cơ thể hắn bùng nổ mãnh liệt.
Lục Trường Sinh tiến lên trước một bước.
Mặt đất như thể cũng rung lắc mãnh liệt.
Chấn động khiến những chiếc đỉnh lớn chặn cửa đều rung lên theo.
Khí huyết trong cơ thể Lục Trường Sinh nháy mắt hóa thành từng xúc tua, bao trùm lên những chiếc đỉnh lớn.
“Đi!”
Lục Trường Sinh dùng sức, mấy chiếc đỉnh lớn phóng vù đi, đập thẳng về phía Triệu Vô Cực.
Cùng lúc đó Lục Trường Sinh cũng nhảy lên, theo sát phía sau.
“Trang Thập Tam, nếu ngươi đã muốn chết thì bản trưởng lão sẽ thành toàn cho ngươi!”
Triệu Vô Cực cũng đã nổi giận.
Trong chốn giang hồ hắn có thể nói là kẻ thành danh đã lâu, ấy vậy mà sau nhiều lần nhường nhịn nhưng Trang Thập Tam vẫn cố tình làm tới, chẳng khác nào đã kiên quyết phải đối đầu với hắn.
Triệu Vô Cực không nhịn được nữa, mà cũng không cần nhịn nữa.
“Bùm bùm bùm”.
Hai tay Triệu Vô Cực vung lên, vô số chưởng ấn xuất hiện, vỗ vào thân đỉnh, đánh cho đại đỉnh bay ngược trở lại.
Cùng lúc đó Triệu Vô Cực cũng nhảy lên cao, sau đó tung một quyền về phía Lục Trường Sinh.
Hai chân Lục Trường Sinh đạp một cái, dẫm lên đại đỉnh để nhảy phắt lên không, đồng thời cũng tung ra một quyền.
“Đoàng”.
Nắm tay hai người đập vào nhau.
Ý thức và thân thể võ giả cảnh giới Thần Lực đã dung hợp, thế nên tốc độ, phản ứng với võ giả Thần Lực mà nói đều không đáng là gì.
Bởi vậy có rất nhiều võ giả cảnh giới Thần Lực vứt bỏ hư chiêu, tốc độ vân vân, vì chúng đã không có mấy tác dụng.
Tốc độ nhanh tới đâu thì thần kinh phản ứng của võ giả cảnh giới Thần Lực vẫn kịp phản ứng thôi.
Nhưng võ giả dưới cảnh giới Thần Lực thấy cảnh ấy đều không khỏi rung động.
Đầy trời là quyền ảnh, tất cả đều va chạm rồi bùng ra âm thanh chói tai. Hết chương 145.



Bạn cần đăng nhập để bình luận