Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 207. Dốc lòng chế tác Vô Ngân cao, tên tuổi thần y vang khắp bốn phương! (2)



Chương 207. Dốc lòng chế tác Vô Ngân cao, tên tuổi thần y vang khắp bốn phương! (2)




Dù lần trước Lục Trường Sinh đã tới thành Trạm Hải nhưng cũng vì cảm ngộ Hải Lãng Ý Cảnh, không ở lại thành Trạm Hải bao lâu hắn lại vội rời đi, bởi vậy mới không biết chuyện về vị “Thượng Nguyên tiên sư” này.
“Luyện đan...”
Lục Trường Sinh cảm thấy rất hứng thú với việc luyện đan.
“Mai ta nghỉ một ngày, không tọa chẩn.”
Lục Trường Sinh quyết định.
Hôm sau Lục Trường Sinh rời khỏi bang Tứ Hải từ sớm.
Hắn tới thẳng Thượng Nguyên đạo tràng ở thành Bắc.
Quả nhiên, Lục Trường Sinh trông thấy Thượng Nguyên đạo tràng đứng sừng sững ở đó.
Có điều Lục Trường Sinh cũng thấy bên ngoài đạo tràng có rất nhiều người xếp hàng, tìm hiểu một chút thì biết tất cả những người này đều tới cầu kiến Thượng Nguyên tiên sư.
Nhưng Thượng Nguyên tiên sư không muốn gặp ai.
Trừ khi trong tay có thứ Thượng Nguyên tiên sư yêu cầu, như thế Thượng Nguyên tiên sư mới đồng ý gặp mặt.
Mà thứ tiên sư yêu cầu thì Thượng Nguyên đạo tràng cũng đã công bố rõ ràng, chỉ là tên của những thứ này đều rất xa lạ.
Có điều những thứ này đều được Thượng Nguyên đạo tràng vẽ lại, cũng tiện để mọi người ghi nhớ.
Chỉ cần có những thứ này thì sẽ gặp được tiên sư.
Tiếc là Lục Trường Sinh chẳng có món nào cả.
“Về thôi.”
Lục Trường Sinh lập tức xoay người quay về bang Tứ Hải.
“Tiên sư... không biết có phải là tiên sư như ta nghĩ không?”
Lục Trường Sinh tự hỏi.
Danh hào của đối phương có thêm một chữ “Tiên” nên đã khiến người có ký ức hai kiếp như Lục Trường Sinh nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Thế nhưng vẫn phải tự mình gặp một lần, thậm chí tự mình hỏi thăm thì mới rõ được.
Chỉ là giờ hắn không có thứ gì tiên sư yêu cầu, như thế đối phương cũng sẽ không chịu gặp hắn.
Đừng nói Lục Trường Sinh, tới cả Bang chủ của bang Tứ Hải mà không có đồ tiên sư cần thì đối phương cũng sẽ không chịu gặp như cũ.
Hơn nữa quái vật lớn như bang Tứ Hải cũng không dám đắc tội với Thượng Nguyên tiên sư, đủ thấy Thượng Nguyên tiên sư chẳng hề đơn giản như bề ngoài.
Nếu không một thế lực như bang Tứ Hải sao lại khách sáo với Thượng Nguyên tiên sư như vậy được?
Có thể khiến bang Tứ Hải khách sáo như vậy thì chỉ có thực lực mạnh tới mức bang Tứ Hải không đắc tội nổi, vậy nên cũng không dám làm càn với Thượng Nguyên tiên sư.
Lục Trường Sinh vốn còn nghĩ đến tối có nên dùng thân phận “Đao Thập Nhị” để xâm nhập Thượng Nguyên đạo tràng thử không.
Nhưng nghĩ lại hắn thấy không nên mạo hiểm thì hơn.
Trong bang Tứ Hải không thiếu võ giả cảnh giới Thần Lực, vậy mà họ còn không dám đắc tội với Thượng Nguyên đạo tràng.
Nếu Lục Trường Sinh tùy tiện xâm nhập Thượng Nguyên đạo tràng thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
“Không vội, cứ tìm hiểu về Thượng Nguyên tiên sư và Thượng Nguyên đạo tràng rồi tính.”
Trong lòng Lục Trường Sinh quyết như thế.
Qua mấy ngày Từ Linh lại tìm tới.
Lần này Từ Linh không bị thương mà sắc mặt còn hết sức phấn chấn, có thể thấy nàng đang rất vui.
“Từ Đường chủ đã lấy được Hoán Huyết Đan rồi à?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Lần này cũng nhờ may mắn nên ta đã có được một viên Hoán Huyết Đan.”
“Đúng rồi, Trần Sơn cũng đổi được một viên Hoán Huyết Đan. Hơn nữa Trần Sơn tích lũy đã lâu, có thể lần này hắn sẽ dùng đan dược hoán huyết một lần rồi tấn thăng cảnh giới Thần Lực!”
“Có điều Lục lang trung cứ yên tâm, ta cũng sẽ thử đánh sâu vào cảnh giới Thần Lực. Nếu thành công ta chắc chắn sẽ bảo vệ Lục lang trung, để tên Trần Sơn kia không dám làm càn.”
Từ Linh nghiêm trang nói.
Nhìn Lục Trường Sinh chỉ như một đại phu bình thường, thế nhưng đối với Từ Linh thì khác.
Lục Trường Sinh chữa lành hết những vết sẹo trên người Từ Linh, gần như đã cởi bỏ toàn bộ khúc mắc trong lòng nàng, đối với một nữ nhân mà nói đây chính là công ơn tái tạo.
Thế nên Từ Linh rất biết ơn Lục Trường Sinh.
“Vậy Lục mỗ xin cảm tạ Từ Đường chủ.”
Từ Linh vui vẻ rời khỏi phòng khám.
“Trần Sơn?”
Lục Trường Sinh lắc đầu, bất kể Trần Sơn có lên được cảnh giới Thần Lực hay không thì Lục Trường Sinh cũng chẳng bận tâm.
Nếu sau khi trở thành võ giả cảnh giới Thần Lực mà Trần Sơn vẫn định bắt chẹt hắn thì Lục Trường Sinh cũng chẳng ngại cho “Đao Thập Nhị” tái xuất giang hồ, chém chết Trần Sơn.
Chuyện nhỏ thôi!
Thời gian nhoáng cái lại qua một tháng nữa.
Danh “thần y” của Lục Trường Sinh cũng dần truyền xa.
Thật ra Lục Trường Sinh chỉ dựa vào “Vô Ngân cao” là đã rất nổi danh.
Sau đó không biết sao lại bị đồn thành “thần y”.
Thậm chí một số quan to quý nhân trong thành Trạm Hải cũng nghĩ cách tới bang Tứ Hải, để Lục Trường Sinh khám bệnh trị thương cho.
Mà sư phụ Ngô Cảnh của hắn cả đời hành y cứu người nhưng cũng chỉ được gọi là “danh y” thôi.
Vô Ngân cao nếu so với việc Ngô Cảnh cứu sống vô số người thật chẳng đáng nhắc tới.
Thế mà giờ Lục Trường Sinh lại trở thành “thần y”.
Có điều chuyện này cũng giúp Lục Trường Sinh thu hoạch công trạng dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ hơn hai tháng Lục Trường Sinh đã đạt được rất nhiều công trạng.
“Đã xóa hết nợ công trạng vì chuyện giết học đồ của Trần Nham lần trước rồi, thậm chí vẫn còn dư rất nhiều, có thể đổi lấy một ít vũ kỹ trước.”
Một trong những mục đích của Lục Trường Sinh khi gia nhập bang Tứ Hải chính là vì đổi vũ kỹ.
Vì thế Lục Trường Sinh đi thẳng tới Võ Lâu của bang Tứ Hải.
Võ Lâu là nơi lưu trữ các loại võ công trong bang Tứ Hải.
Có thể gọi là “Lâu” cũng đủ thấy trong đó có nhiều loại võ công thế nào.
Lục Trường Sinh bước vào Võ Lâu, nhìn các giá sách chật ních mới ý thức được thế nào là thế lực lớn.
So với bất cứ thế lực nào trong thành Nam Dương đều kinh người hơn, ngay cả Huyết Sát Môn cũng không so được với bang Tứ Hải.
Chỉ nhìn số võ công lưu trữ bên trong là đủ hiểu.
Để đánh giá một thế lực lớn nội tình sâu rộng thế nào thì chuyện cất chứa bao nhiêu võ công cũng là một tiêu chuẩn quan trọng.
Lục Trường Sinh tùy tiện đi một vòng, mở ra các loại võ công để xem thử. Hết chương 207.



Bạn cần đăng nhập để bình luận