Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 457. Cuối cùng Ngũ Hành Lĩnh Vực cũng viên mãn, ngũ hành hợp nhất thành thần công! (3)



Chương 457. Cuối cùng Ngũ Hành Lĩnh Vực cũng viên mãn, ngũ hành hợp nhất thành thần công! (3)




Đây chỉ là suy đoán lúc trước của hắn.
Nhưng có thành công hay không thì hắn vẫn phải thử một lần.
Vì thế, Lục Trường Sinh hít sâu một hơi.
“Vù.”
Ngay sau đó, não vực của Lục Trường Sinh đã chấn động kịch liệt.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần!
Chấn động suốt năm lần.
Năm tầng lĩnh vực lập tức buông xuống, hơn nữa còn hoá thật từ hư ảo.
Ngũ Hành Chi Kim Lĩnh Vực!
Ngũ Hành Chi Mộc Lĩnh Vực!
Ngũ Hành Chi Thuỷ Lĩnh Vực!
Ngũ Hành Chi Hoả Lĩnh Vực!
Ngũ Hành Chi Thổ Lĩnh Vực!
Năm loại lĩnh vực chồng lên nhau.
“Dung hợp!”
Tâm niệm Lục Trường Sinh tâm niệm lay động.
Ngũ Hành Lĩnh Vực lập tức bắt đầu va chạm kịch liệt, dây dưa và muốn dung hợp lại với nhau.
“Bùm.”
Gần như chỉ trong chớp mắt.
Lục Trường Sinh cũng đã cảm giác được Ngũ Hành Lĩnh Vực dung hợp lại.
Không hề trở ngại một chút nào.
“Thế mà thật sự có thể thành công sao?”
“Ngũ Hành Lĩnh Vực, năm hợp một thành công!”
“Hơn nữa đây là dung hợp năm loại lĩnh vực, là lĩnh vực dung hợp chân chính. Thậm chí còn mạnh hơn lĩnh vực dung hợp bình thường rất nhiều, ngũ hành hỗ trợ lẫn nhau, không ngừng sinh sôi…”
Trong lòng Lục Trường Sinh cũng cảm thấy rất hưng phấn.
Ngũ Hành Lĩnh Vực thành công chứng minh phương pháp lúc trước của hắn có thể thực hiện.
Tách ra lại dung hợp là một chiêu số mới trong chuyện tìm kiếm “lĩnh vực dung hợp”!
“Hử?”
“Bốn tháng nay, động phủ của ta đã bị chạm vào hơn hai mươi lần ư?”
“Hơn nữa đều tập trung vào một tháng trước, từng có hai mươi người thường xuyên tới động phủ tìm ta?”
Trong lòng Lục Trường Sinh hiện lên một suy nghĩ, hắn cảm nhận được số lần pháp trận trong động phủ bị chạm vào nên cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thật ra, hắn không có bao nhiêu bạn bè thân thiết trong Cổ Vực Thiên Tông.
Sao lại có người tìm hắn hai mươi lần trong vòng một tháng chứ?
Chẳng lẽ Cổ Vực Thiên Tông đã xảy ra chuyện lớn gì à?
Lục Trường Sinh lập tức đứng dậy rồi rời khỏi động phủ.
Vừa bước ra khỏi động phủ, hắn đã nhìn thấy một bóng người vội vàng đi tới ngoài động phủ.
“Lục sư huynh, cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi à?”
“Trưởng lão bảo ta tới nói cho ngươi biết đừng rời khỏi Cổ Vực Thiên Tông, ít nhất là tạm thời không cần xuống núi.”
Đây là một vị chấp sự của điện Chân Truyền.
“Có ý gì?”
Lục Trường Sinh cảm thấy hơi nghi ngờ.
Vì sao không cho hắn xuống núi?
“Vì… vì Từ Hạo Thiên đang ở dưới chân núi.”
“Hắn muốn ước chiến với ngươi!”
“Ngày nào ngươi còn chưa xuất hiện, ngày đó hắn sẽ không đi. Một vài đệ tử chân truyền chúng ta không nhịn được muốn ra tay dạy dỗ hắn, kết quả lại bị Từ Hạo Thiên đánh bại.”
“Trưởng lão bảo ta tới nói cho ngươi biết không cần phải lo lắng, bây giờ hắn đang triệu hồi đệ tử chân truyền đứng đầu tông môn, nhất định sẽ không làm Từ Hạo Thiên kiêu căng như thế!”
Giọng nói của vị chấp sự này cũng rất tức giận.
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Hoá ra là hắn bị Từ Hạo Thiên chặn cửa.
Thậm chí còn tới thẳng Cổ Vực Thiên Tông để chặn cửa!
Từ Hạo Thiên thật sự không đặt đệ tử chân truyền của Cổ Vực Thiên Tông vào trong mắt!
Dưới loại tình huống này, bình thường cường giả Đạo Cơ sẽ không ra tay.
Bởi vì đây là mẫu thuẫn giữa các đệ tử cảnh giới Thần Tàng.
Từ Hạo Thiên cũng không khiêu khích Cổ Vực Thiên Tông mà chỉ ước chiến bình thường.
Cường giả Đạo Cơ không có lý do ra tay.
“Đơn thương độc mã chặn cửa… Từ Hạo Thiên này cũng can đảm thật đấy.”
“Đi ra ngoài xem sao.”
Lục Trường Sinh nói với giọng điệu bình tĩnh.
“Lục sư huynh, ngươi…”
“Không sao đâu, ta chỉ ra ngoài xem thôi.”
“Huống hồ, chẳng lẽ sư huynh chân truyền đứng đầu không trở về thì phải tuỳ ý để Từ Hạo Thiên ngang ngược như vậy sao?”
Lục Trường Sinh khẽ lắc đầu.
Sau đó, hắn mặc kệ chấp sự, trực tiếp bước một bước đi xuống dưới chân núi.
Dưới chân núi Cổ Vực Thiên Tông, một nhóm để tử bao vây bốn phía.
Trong đãm người, có một võ giả cứ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ như vậy, nhắm mắt lại như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Chẳng qua, người như thế hiện tại gần như đã trở thành “kẻ thù chung” của cả Cổ Vực Thiên Tông.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Loại hành vi này của đối phương, trên thực tế chính là “chặn cửa”.
Ngang nhiên đứng dưới chân núi Cổ Vực Thiên Tông chặn cửa, đây là ngông cuồng và ngạo mãn cỡ nào?
Nhưng suốt một tháng lại không ai có thể đánh bại hắn.
“Đúng vậy, liên tiếp có mấy đệ tử chân truyền không nhìn được, hung hãn ra tay, kết quả đều thua. Từ Hạo Thiên của Hoàng Thiên Tông quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Hừ, Từ Hạo Thiên cũng là lợi dụng lúc nhóm đệ tử chân truyền đứng đầu Cổ Vực Thiên Tông không ở đây để chiếm hời. Nếu đợi chân truyền đứng đầu trở về, làm gì có chỗ cho Từ Hạo Thiên ngông cuồng như thế?”
“Mục đích của Từ Hạo Thiên là Lục Trường Sinh sư huynh. Nhưng Từ Hạo Thiên cũng thật không biết xấu hổ. Đường đường là Thần Tàng đứng đầu, thậm chí chỉ còn cách kết thành Đạo Cơ một bước ngắn, kết quả lại tới 'ước chiến' với một Thần Tàng mới thăng cấp như Lục sư huynh?”
“Chắc chắn Lục sư huynh sẽ không ứng chiến. Nhưng bây giờ Từ Hạo Thiên cứ chặn cửa như vậy, mặt mũi Cổ Vực Thiên Tông ném đi đâu?”
Rất nhiều đệ tử cũng ẩn ẩn có chút không cam lòng.
Dĩ nhiên, cường giả Đạo Cơ của Cổ Vực Thiên Tông cũng có thể ra tay đuổi Từ Hạo Thiên, thậm chí chém giết Từ Hạo Thiên.
Nhưng Từ Hạo Thiên vẫn chưa làm ra hành động đặc biệt gì.
Toàn bộ đều làm theo quy củ.
Môn phái võ đạo lớn của Cổ Vực, vẫn là chú trọng tới quy củ.
Ví dụ như, Từ Hạo Thiên từng không chú trọng quy củ, phái Ô Thanh Y đi giết Lục Trường Sinh.
Kết quả, Cổ Vực Thiên Tông trực tiếp xoá sổ cả Ô gia.
Thậm chí còn gây áp lực cho Hoàng Thiên Tông, gần như cấm túc Từ Hạo Thiên. Hết chương 457.



Bạn cần đăng nhập để bình luận