Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 131. Tay túm cương đao, niết sắt thành bùn



Chương 131. Tay túm cương đao, niết sắt thành bùn




Chẳng bao lâu sau, Lục Trường Sinh đã tới dược phô của Ngô Cảnh.
"Sư phụ, ngài làm sao vậy?"
Lục Trường Sinh vừa mới bước vào dược phô đã thấy sư phụ đang nửa nằm trên ghế.
"Trường Sinh à, ta không sao cả, chỉ là già rồi, mắc chút phong hàn thôi."
"Khụ khụ khụ..."
Lúc đang nói chuyện, Ngô Cảnh bắt đầu ho sù sụ.
Lục Trường Sinh nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Sư phụ, để đệ tử bắt mạch cho ngài."
"Trường Sinh à, ta chỉ bị chút phong hàn thôi, không cần phải cuống lên thế."
"Sư phụ, y không tự y, cứ để đệ tử xem cho ngài."
Rốt cục, Ngô Cảnh vẫn gật gật đầu.
Lục Trường Sinh bắt mạch cho Ngô Cảnh, đúng là phong hàn thật.
Sau đó, hắn viết một đơn thuốc.
Thấy đơn thuốc do Lục Trường Sinh viết ra, mắt Ngô Cảnh tràn đầy vui mừng: "Tốt lắm, trình độ dùng thuốc không kém sư phụ chút nào, còn hiểu rằng sư phụ tuổi già sức yếu nên cố ý cắt giảm một số loại thuốc có dược hiệu mạnh."
"Trường Sinh à, với y thuật của ngươi bây giờ đúng là không kém sư phụ bao nhiêu nữa, chỉ có một chút khiếm khuyết về kinh nghiệm mà thôi."
Với Lục Trường Sinh, Ngô Cảnh đúng là thỏa mãn đến vạn phần.
"Ngô lão, đây chính là Lục đại phu, đệ tử mà ngài nhắc đến sao?"
Lúc này, một ông lão trên dưới năm mươi tuổi đột nhiên lên tiếng.
"Đúng vậy. Với sức khỏe hiện nay của lão phu, thật sự rất khó để bôn ba đường dài. Nếu các ngươi tin tưởng thì cứ để đồ nhi này của lão phu thay mặt ta một chuyến là được."
Ngô Cảnh nói xong thì nhắm mắt, không nói thêm gì.
Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn sang phía ông lão chừng năm mươi tuổi kia, hắn thấy với trang phục người này mặc thì đây hẳn là người có thân phận bất phàm.
Quay sang nhìn Ngô Cảnh, Lục Trường Sinh cũng đã hiểu đại khái vấn đề.
Khả năng cao là đối phương tới mời sư phụ Ngô Cảnh đến khám bệnh, nhưng Ngô Cảnh lại nhiễm phong hàn, thân thể suy yếu nên không muốn đi nữa và đề cử hắn đi thay.
Bây giờ chỉ còn xem đối phương có tin vào khả năng của hắn hay không nữa thôi.
Sau đó, ông lão năm mươi tuổi hướng về phía Lục Trường Sinh và cúi đầu rất sâu rồi nói: "Tiểu lão đầu là quản gia của Hạ phủ ở Diêm Thành, tiểu thư nhà ta mắc quái bệnh nên mới tới đây, mời Ngô lão đi một chuyến khám bệnh."
"Nào ngờ Ngô lão đổ bệnh, không thể đi xa. Nhưng Lục đại phu đã có chân truyền từ Ngô lão, nói vậy hẳn là y thuật cũng rất cao minh, không biết Lục đại phu có đồng ý tới Diêm Thành một chuyến hay không?"
"Nếu Lục đại phu nguyện ý đi, hơn nữa còn chữa khỏi cho tiểu thư, ắt có trăm kim làm chẩn phí!"
Lục Trường Sinh kinh ngạc.
Phí khám bệnh lên tới trăm kim, đây không phải là một số tiền nhỏ. Nếu đổi thành bạc thì tương đương với một nghìn lạng bạc rồi!
Đúng là một khoản tiền lớn!
Đương nhiên là Lục Trường Sinh không hề thiếu bạc, nhưng nhìn tình hình này, có vẻ sư phụ Ngô lão cũng có giao tình với Hạ gia.
Ngô lão lên tiếng: "Trường Sinh này, đi xem thế nào cũng được. Khi trước, Hạ viên ngoại cũng từng giúp đỡ cho sư phụ, nếu như chữa được thì chữa, còn không chữa được thì coi như học hỏi thêm kinh nghiệm vậy."
Lục Trường Sinh bỗng ngộ ra.
Chẳng trách sư phụ lại gọi hắn qua một chuyến, hóa ra là còn có tầng quan hệ như vậy với Hạ gia.
"Sư phụ đã có lời, đệ tử nào dám chối từ?"
"Hạ quản gia có thể để Lục mỗ về nhà chuẩn bị đồ đạc một lát không? Dù sao thì Diêm Thành cũng khá xa."
"Xin Lục đại phu cứ tự nhiên."
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh về nhà chuẩn bị.
Thật ra, Diêm Thành mà hắn tới lần này sẽ rất xa, nó không nằm gần Nam Dương mà ở tít tận phủ Thanh Sơn.
Nếu đi bình thường thì cũng cần tới ba đến năm ngày.
Với tình thế bây giờ, đi xa nhà một chuyến cũng rất nguy hiểm.
Nếu không vì Ngô Cảnh có giao tình với Hạ gia, chắc chắn Ngô Cảnh sẽ không để Lục Trường Sinh tới Diêm Thành.
Chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, Lục Trường Sinh quay lại dược phô của Ngô Cảnh.
"Lục đại phu, chúng ta đã chuẩn bị xe ngựa cho ngươi rồi, mời lên xe."
Lục Trường Sinh gật đầu, hắn đã nhìn thấy xe ngựa bên cạnh.
Sau đó, hắn nhanh chóng trèo lên xe ngựa.
Hạ quản gia tạm biệt Ngô Cảnh rồi đánh xe về phía ngoài thành.
Chẳng mấy mà ba ngày đã trôi qua.
Xe ngựa chậm rãi tiến vào Diêm Thành.
Trong thời gian mấy ngày này, Lục Trường Sinh cũng đại khái biết được Hạ gia đang làm gì.
Trên đường đi, những người hộ tống xe ngựa đều là võ giả Rèn Cốt, thậm chí người cầm đầu còn là một vị võ giả Luyện Tạng, như vậy đã đủ biết được thế lực của Hạ gia rất lớn.
Hạ gia buôn muối, hơn nữa còn là diêm thương!
Diêm Thành vốn nổi danh vì mỏ muối, mà Hạ gia lại là diêm thương lớn nhất ở Diêm Thành, bởi vậy nên tài lực của bọn họ cực kỳ hùng hậu, tất nhiên là bọn họ cũng đủ khả năng nuôi dưỡng hoặc là chiêu mộ võ giả.
Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã từ từ đi vào một trang viên rộng lớn.
Trang viên này còn to hơn toàn bộ Cao Gia Bảo.
Lục Trường Sinh cũng coi như người đã va chạm xã hội nhiều, theo hắn thấy, Cao Gia Bảo khi trước đã cực kỳ xa hoa rồi.
Vậy mà khi so Cao Gia Bảo với trang viên này của Hạ gia, hắn thấy Cao Gia Bảo không đáng để mắt tới. Thậm chí có thể thấy Cao Gia Bảo trông giống như kẻ giàu xổi chốn nông thôn vậy.
Từ đó, có thể thấy được phần nào sự giàu có do việc buôn muối đem lại.
Lục Trường Sinh được cung kính nghênh đón vào phòng khách. Hạ viên ngoại đã đợi ở đây từ sớm, vừa thấy Lục Trường Sinh đi vào, vợ chồng Hạ viên ngoại lập tức đứng dậy, nói: "Lục đại phu, rốt cục thì ngươi cũng tới rồi."
"Khi trước, ta và Ngô lão cũng có chút giao tình, biết Ngô lão có thể cải tử hồi sinh, có thể nói là y đạo thánh thủ. Lục đại phu có thể truyền thừa y bát của Ngô lão, hẳn y thuật cũng không hề kém."
"Hạ viên ngoại, cứ đi xem lệnh thiên kim trước đã. Có trị được hay không, ta cũng chưa dám chắc chắn."
Lục Trường Sinh từ tốn nói.
"Được, xem bệnh trước đã."
Ngay sau đó, Hạ viên ngoại đưa Lục Trường Sinh vào khuê phòng của Hạ tiểu thư. Hết chương 131.



Bạn cần đăng nhập để bình luận