Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1734: Cái chết của Liễu Thanh, Vân Cung đổi chủ, lời hứa của Lục Trường Sinh! (4)

Hỗn Độn kỳ quan cực kỳ không ổn định.
Bởi vậy có rất ít người tu hành hay sinh hoạt trong Hỗn Độn kỳ quan.
Vực sâu Huyễn Linh là một tòa Hỗn Độn kỳ quan, nhưng lạ là vực sâu Huyễn Linh đã vững chắc rất lâu.
Không nhận ra chút dấu hiệu sụp đổ, chôn vùi nào.
Vả lại vì sản xuất được “Huyễn Linh khoáng” nên thường xuyên có tu sĩ đến vực sâu Huyễn Linh để khai thác Huyễn Linh khoáng.
Có điều vực sâu Huyễn Linh không phải nơi bất cứ ai cũng có thể tiến vào.
Tâm linh không kiên định mà tiến vào vực sâu Huyễn Linh thì tới việc bước đi cũng rất khó khăn.
Thậm chí cả việc tới gần vực sâu Huyễn Linh cũng không được.
Lục Trường Sinh từ từ tới gần.
Hắn cảm giác được một tia dị thường.
Như thể bản thân rất thân thuộc với vực sâu Huyễn Linh.
Bên trong dường như có một loại sức mạnh đang triệu hồi hắn.
Muốn hắn nhanh chóng tiến vào vực sâu Huyễn Linh.
Thế nhưng tâm linh của Lục Trường Sinh đã bất hủ từ lâu.
Chút “dụ hoặc” ấy căn bản không thể rung chuyển tâm linh của Lục Trường Sinh được.
Nhưng trong lòng Lục Trường Sinh cũng không dám coi thường.
Hắn biết rõ, vừa rồi vực sâu Huyễn Linh đang ăn mòn tâm linh.
Mà đây vẫn là ở bên ngoài vực sâu Huyễn Linh.
Một khi bước vào trong vực sâu Huyễn Linh thì cường độ ăn mòn sẽ lớn hơn gấp mười lần.
Có điều Lục Trường Sinh cũng không hề chần chờ.
Hắn bước ra một bước, cả người hóa thành một tia sáng bay vào trong vực sâu Huyễn Linh.
“Vèo.”
Lục Trường Sinh vừa tiến vào vực sâu Huyễn Linh, cả người đều như thể đang vặn vẹo.
Hư không bốn phía dường như cũng đang vặn vẹo.
Hết thảy trước mắt đều vặn vẹo.
“Ừm?”
“Đây không phải huyễn cảnh đơn thuần, nó đang cưỡng ép ăn mòn ý thức của ta, cưỡng ép lay động tâm linh của ta…”
Lục Trường Sinh lập tức nhận thấy điểm khó giải quyết của vực sâu Huyễn Linh.
Ngay cả tâm linh của hắn cũng mơ hồ bị ăn mòn, vặn vẹo.
Có bao nhiêu tu sĩ cấp độ Đăng Thần có thể kháng cự được đây?
Chỉ sợ rất ít.
Thế nhưng chung quy Lục Trường Sinh vẫn có tâm linh bất hủ.
Tâm linh của hắn kiên nghị tới nhường nào?
Dù vực sâu Huyễn Linh rất khủng bố, nhưng cũng không rung chuyển được tâm linh của hắn.
Hắn tiếp tục bay về phía trước.
Toàn bộ vực sâu Huyễn Linh đều tĩnh mịch.
Thậm chí tới thực vật cũng không có, khắp nơi trơ trụi.
Chỉ có một số thực vật quỷ dị như rêu bao trùm bên ngoài lục địa, nhìn có màu xanh sẫm, tạo thành cảm giác mênh mông, cô tịch, hoang vu.
“Không biết có thể cảm ngộ sức mạnh không gian rồi nhờ đó xuyên qua không gian hay không?”
Lục Trường Sinh thử một phen.
Hắn đã sớm quen với việc cảm ngộ sức mạnh không gian.
Thế nhưng thử một lát Lục Trường Sinh lại lắc đầu.
Không phải không cách nào cảm ứng được sức mạnh không gian, ngược lại sức mạnh không gian rất sinh động.
Nhưng cũng vì quá sinh động nên không gian tương đối yếu ớt.
Một khi xuyên qua không gian thì sợ rằng sẽ bị lạc trong không gian, vô cùng nguy hiểm.
Bởi vậy không thể xuyên qua không gian trong vực sâu Huyễn Linh được.
Lục Trường Sinh tiếp tục bay xuống dưới.
Sở dĩ gọi nơi này là vực sâu Huyễn Linh cũng vì như vậy.
Không biết vực sâu Huyễn Linh có bao nhiêu tầng.
Càng bay xuống dưới khả năng Huyễn Linh khoáng xuất hiện lại càng lớn.
Lục Trường Sinh tìm hồi lâu trong tầng thứ nhất của vực sâu Huyễn Linh nhưng cũng không thấy Huyễn Linh khoáng.
Hắn lại bay xuống dưới.
Tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư…
Thế nhưng càng xuống dưới thì sức mạnh ăn mòn khiến mọi thứ trong vực sâu Huyễn Linh vặn vẹo lại càng khủng bố.
Thế nên càng xuống dưới thì càng nguy hiểm.
Chỉ hơi bất cẩn chút là tâm linh sẽ bị bóp méo.
Vực sâu Huyễn Linh này nhưng nguy hiểm hơn Lạc Kim giới nhiều.
Chẳng trách nơi này có rất ít người lui tới.
Chỉ sợ có không ít tu sĩ nổi điên vì tâm linh bị bóp méo.
Lục Trường Sinh đột nhiên ngừng lại.
Hắn thấy có một kiếm khách áo trắng ở phía trước.
Trên người đối phương phóng thích ra kiếm ý không chút kiêng dè.
Mà hắn cứ đứng lẳng lặng trên một đỉnh núi hoang vu.
“Tu sĩ?”
Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh gặp được tu sĩ khác trong vực sâu Huyễn Linh.
Kiếm khách này dường như cũng phát hiện Lục Trường Sinh, hắn đột ngột xoay người.
“Tách.”
Tầm mắt đối phương nhìn chòng chọc Lục Trường Sinh, hệt như một thanh kiếm, sắc bén không gì sánh được.
“Có thể ngăn cản kiếm ý của ta, không tệ. Xem ra ngươi có tư cách khiêu chiến vị trí Kiếm Thần của ta đấy!”
“Tới đi, đánh bại ta thì ngươi chính là Kiếm Thần số một Kiếm Cảnh!”
Kiếm khách áo trắng lạnh lùng thốt lên.
Lục Trường Sinh khẽ nhướng mày.
Đối phương dường như có chút hiểu lầm với hắn.
“Ta không phải tới để khiêu chiến vị trí Kiếm Thần của ngươi. Nơi này là vực sâu Huyễn Linh, Lục mỗ chỉ tới tìm Huyễn Linh khoáng thôi.”
Lục Trường Sinh bình tĩnh đáp.
“Ngươi không phải tới khiêu chiến vị trí Kiếm Thần?”
“Nực cười, rõ ràng nơi này là Kiếm Cảnh, vực sâu Huyễn Linh gì chứ, ngươi đừng có ăn nói bậy bạ. Nếu đã là kiếm khách thì phải tuân theo quy củ của kiếm khách, Kiếm Cảnh vĩnh viễn chỉ có một Kiếm Thần. Rút kiếm đi, nếu ngươi không rút kiếm sợ rằng cũng không có cơ hội rút kiếm nữa đâu!”
Nói xong kiếm khách áo trắng cũng mặc kệ Lục Trường Sinh.
“Keng.”
Kiếm khách áo trắng thoắt cái đã rút kiếm.
Kiếm ý sáng chói phóng lên tận trời.
Cùng lúc đó lại kèm theo một luồng kiếm khí đáng sợ, tựa như có thể bổ ra hư không, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Lục Trường Sinh.
“Đăng Thần thất giai!”
Lục Trường Sinh cảm nhận được thực lực của tên kiếm khách này.
Cường giả Đăng Thần thất giai.
Chỉ tiếc Lục Trường Sinh đã thấy rõ bộ dáng của đối phương, rõ ràng đối phương đã triệt để rơi vào huyễn cảnh của vực sâu Huyễn Linh.
Không, không chỉ đơn giản là rơi vào huyễn cảnh thôi.
Mà là tâm linh bị ăn mòn, thế nên đối phương sẽ vĩnh viễn lưu lại trong vực sâu Huyễn Linh.
Nếu tu sĩ khác tiến vào vực sâu Huyễn Linh thì sẽ bị những tu sĩ có tâm linh bị ăn mòn này công kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận