Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 103: Hàng Phục

Ngô Thanh Sách thở một hơi rồi đặt mông ngồi xuống đất, điên cuồng thở hai cái mới nói:
"Đa... Đa tạ sư huynh."
"Còn phải lịch luyện nhiều."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu, quay người nhìn Huyết Ảnh Thú bị hắn nắm cổ nói:
"Lá gan ngươi cũng lớn ghê nhỉ, còn tưởng ngươi chỉ biết trốn phía sau tảng đá kia thôi.”
"Ngao!"
Huyết Ảnh Thú bị nắm cằm mười phần không phục, đôi chân trước dùng sức muốn đẩy cánh tay phải của Giang Bắc Nhiên ra nhưng phát hiện mặc kệ nó ra sức thế nào, đối phương cũng chẳng nhúc nhích.
"Đừng kéo, đừng kéo, thật là, quần áo sắp hỏng rồi."
Huyết Ảnh Thú không để ý đến Giang Bắc Nhiên, hay cái móng liều mạng lay tay hắn.
"Kêu ngươi ngoan một chút!"
Giang Bắc Nhiên mở trừng hai mắt, tinh thần lực như sóng dữ dũng mãnh lao tới chỗ Huyết Ảnh Thú.
Huyết Ảnh Thú khẽ giật mình, phảng phất như bị thứ gì đó kích thích, giãy giụa càng thêm dùng sức.
"Nha, rất cứng đầu, thú vị.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì buông lỏng tay phải đang nắm cằm Huyết Ảnh Thú ra, nói với nó:
"Được rồi, cho ngươi một lần toàn lực công kích ta.”
Huyết Ảnh Thú cuối cùng cũng lấy được tự do mà lùi gấp về sau mấy bước, toàn bộ lông đỏ trên toàn thân đều dựng lên.
"Rống! ! !"
Theo tiếng gầm giận dữ, một cỗ khí tức màu đỏ bắn ra từ trong cơ thể no.
"Loại huyết thống này…rất hiếm nha."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên quay người nhìn về phía Ngô Thanh Sách:
"Không phải lần trước ngươi nói tìm một con dị thú làm thú cưỡi sao, ngươi thấy nó thế nào?"
"Ta cũng rất muốn... Nhưng ta khống chế không nổi nó a."
"Từ từ sẽ được thôi, dạy dỗ nhiều chút là được."
Thấy Giang Bắc Nhiên hoàn toàn coi nhẹ mình, Huyết Ảnh Thú phẫn nộ đến cực điểm, chỉ thấy làn da vốn màu đen của nó nay nổi lên từng đường gân đỏ, màu đỏ ngông cuồng dần tràn về phía Giang Bắc Nhiên.
"Ngao!"
Theo tiếng gầm giận dữ, Huyết Ảnh Thú như tia chớp màu đỏ toàn lực nhào về phía Giang Bắc Nhiên, mở cái miệng to như chậu máu chuẩn bị cắn Giang Bắc Nhiên thành hai đoạn.
"Đùng!"
Vào lúc răng nanh của Huyết Ảnh Thú sắp cắn được Giang Bắc Nhiên, một cái tát như sét đánh không kịp bưng tai quất vào trên mặt nó.
Bị quất trúng, Huyết Ảnh Thú có chút choáng váng, có phần không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Lúc này, Giang Bắc Nhiên lại đánh thêm một bạt tay nữa.
Huyết Ảnh Thú không kịp phòng ngự, má trái lại bị quất trúng.
"Ô! ! !"
Huyết Ảnh Thú bị đánh tới gãy răng lùi về sau hai bước, kêu lên âm thanh thập phần ủy khuất.

"Phục chưa?"
Giang Bắc Nhiên tiến lên một bước nhìn Huyết Ảnh Thú.
"Ngao ô ô ô..."
Huyết Ảnh Thú vung hai chân trước loạn xạ, phát ra đủ các loại âm thanh ồ ồ cạc cạc.
Hình tượng này khiến Giang Bắc Nhiên không khỏi nhớ tới huyết thống Nhị Cáp.
Lúc này, Ngô Thanh Sách đã lấy lại sức, hắn đi đến bên người Giang Bắc Nhiên:
"Hình như nó vẫn chưa phục, nhưng biết mình đánh không lại sư huynh ngươi, chỉ có thể đứng đó mà lên cơn."
"Cho nên ngươi có muốn không? Huyết thống loại này rất đặc biệt, tiềm lực không nhỏ."
"Muốn... Đương nhiên muốn, nhưng khi sư huynh không có ở đây, ta làm sao hàng phục được nó."
"Dạy dỗ lại một chút là được."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi về phía trước, vừa vươn tay lên đã hù cho Huyết Ảnh Thú liên tiếp lùi về sau.
"Đừng chạy, đừng chạy, không đánh ngươi nữa."
Giang Bắc Nhiên tận lực biểu hiện ra bộ dáng hiền lành, từ từ đi về phía Huyết Ảnh Thú, nhưng rõ ràng Huyết Ảnh Thú không tin, quay người trốn tới sau một cái cây.
Thấy nó thò đầu ra nhìn xem Giang Bắc Nhiên có tiến tới không thì một âm thanh phát ra từ sau lưng khiến toàn thân nó phát run.
"Ai nha, đã bảo ngươi đừng chạy, chạy cũng không thoát, đúng không?"
"Ừng ực..."
Huyết Ảnh Thú nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nghiêng đầu qua nhìn, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Nhìn biểu hiện vừa rồi của ngươi, có vẻ nghe hiểu tiếng người, đến đây, đưa tay ra."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên vươn tay phải của mình về phía Huyết Ảnh Thú.
"Ngô..."
Nhìn Giang Bắc Nhiên vươn tay phải ra, Huyết Ảnh Thú nháy mắt hai lần, do dự không biết nên làm gì.
Giang Bắc Nhiên mỉm cười, một chưởng vỗ gãy cái cây đối Huyết Ảnh Thú dựa vào, lần nữa đưa tay ra nói:
"Đến đây, vươn tay ra."
Huyết Ảnh Thú cảm nhận được uy lực từ một chưởng vừa rồi nên toàn thân đều run lên. Nó nhìn Giang Bắc Nhiên với dáng tươi cười đứng đối diện, rốt cục vẫn duỗi móng ra.
"Ừm, ngoan đó."
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, sờ cái đầu lông to của Huyết Ảnh Thú.
Tiếp đó hắn quay đầu nhìn về phía Ngô Thanh Sách cùng Lôi Văn Tranh đứng cách đó không xa:
"Nhìn ta làm gì? Các ngươi đánh tiếp đi a, nhân tố bên ngoài sân duy nhất đã tiêu trừ, các ngươi có thể tiếp tục đánh thật thống khoái."
"Nha..."
Ngô Thanh Sách gật đầu, đi tới chỗ Lôi Văn Tranh, cùng sử dụng ngôn ngữ tay chân biểu đạt ý tứ tiếp tục đánh nhau.
Lôi Văn Tranh thấy Giang Bắc Nhiên sờ đầu Huyết Ảnh Thú, lần nữa bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu rồi trừng Ngô Thanh Sách, trận chiến này nó nhất định phải thắng, không thì sẽ chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận