Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 134: Lấy Được Hồn Anh Quả

Thi Phượng Lan cầm “khế đất” tính nói thêm là, cho ta hai lượng bạc!
"Cho ngươi."
Giang Bắc Nhiên rút hai tờ “ngân phiếu”, mỗi tờ trị giá một lượng đưa cho Thi Phượng Lan.
"Phát tài rồi ! phát tài rồi ! ".
Cầm ngân phiếu khoa tay múa chân xong, Thi Phượng Lan lấy xúc xắc dùng sức quăng ra.
"Năm!"
Thi Phượng Lan di chuyển Tỏa Liên tiên tử tiến lên năm bước trên bàn cờ, nhưng lúc đi tới ô cuối cùng, nàng lại không chịu thả xuống.
"Hoan nghênh quang lâm Phi Vân sơn trang."
Lúc này, Giang Bắc Nhiên mỉm cười đè tay đang cầm Tỏa Liên tiên tử của Thi Phượng Lan xuống.
"Vì Ngọc Minh cảng cùng Linh Chương cung đều là của ta, cho nên giá cả tăng gấp ba. Ngoài ra trên Phi Vân sơn trang ta còn có hai tòa Quốc Tân Quán, lại là mắt xích kinh doanh, cho nên hết thảy thu ngươi... Mười hai lượng bạc."
"A!"
Thi Phượng Lan kêu thảm một tiếng:
"Ngươi đúng là hắc điếm!"
"Quản hắc hay không hắc, mau giao tiền ra đây."
"Ngô..."
Thi Phượng Lan cầm ngân phiếu đếm một hồi lâu rồi ủy khuất nói:
"Tính cả ngươi vừa cho ta... Ta hết thảy chỉ có sáu lượng bạc."
"Rất tốt, phá sản, bị loại."
Cầm một tờ giấy dán lên mặt Thi Phượng Lan xong, Giang Bắc Nhiên đứng lên duỗi lưng một cái.
"Làm thêm một ván! Làm thêm một ván nữa! Phú Giáp Thiên Hạ này chơi thật vui."
Thi Phượng Lan nhanh chóng thu bàn cờ lại và nói.
"Hôm nay chỉ chơi tới đây thôi, hai ngày nữa ta phải đi Yểm Nguyệt tông, cần chuẩn bị."
Thả ra đủ loại “ngân phiếu” trong tay xuống, Thi Phượng Lan ngẩng đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"A? Nhanh như vậy đã tới lúc đi rồi.”
"Đúng vậy a, đã tàn thu rồi."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa cất bàn cờ vào Càn Khôn Giới.
Mân mê miệng, Thi Phượng Lan cụp mắt xuống:
"Lần này ngươi cần đi bao lâu a?"
"Không biết, phải xem Yểm Nguyệt tông bên kia an bài thế nào nữa. Bất quá không dưới mười ngày nửa tháng đâu."
"A ! lâu như vậy."
Thi Phượng Lan diễn xong thì biểu môi:
"Tiểu Bắc Nhiên, ngươi có thể để lại bàn cờ cho ta không? Bình thường ta có thể chơi cùng Tiểu Đóa."
Thi Phượng Lan vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên nhảy ra hai lựa chọn.
Lựa chọn một: Để lại bàn cờ cho Thi Phượng Lan.
Ban thưởng: Thiên Cực Tác (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Trực tiếp cự tuyệt.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Thế là Giang Bắc Nhiên xoay về phía Thi Phượng Lan đang nhìn mình với ánh mắt cực kỳ khát vọng:
"Không được."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm thư pháp.
"Vì sao a! Ta cam đoan chỉ có hai chúng ta chơi thôi!"
"Ta không yên lòng với ngươi. Ngoài ra ta nhấn mạnh lại lần nữa. Nếu ngươi tìm đến người khác đến chơi cùng, ta sẽ không đến Thủy Kính đường nữa."
Giang Bắc Nhiên nói thẳng.
Suy nghĩ muốn tìm thêm “đổ hữu” của Thi Phượng Lan nháy mắt sụp đổ. Từ lựa chọn của hệ thống mà suy ra, nếu hắn để bàn cờ lại, chỉ sợ khi về sẽ bị tiền trảm hậu tấu.
"Hừ! Ngươi vậy mà không tin ta! Ta không để ý tới ngươi nữa."
Thi Phượng Lan tức giận nghiêng đầu.
"Được rồi, vậy ta đi trước."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì rời đi.
"Ai ai ai!"
Thi Phượng Lan thấy thế thì quay đầu, một phát bắt được vạt áo Giang Bắc Nhiên:
"Ta sẽ nghe lời mà, vậy ngươi về sớm một chút."
"Có thể về sớm không, ta cũng không biết nữa."
"Được rồi, ngươi chờ chút."
Thi Phượng Lan nói xong thì lấy cái rương dưới bàn ra, đưa cho Giang Bắc Nhiên:
"Ầy, cho ngươi Tiên Vũ Phục, nhớ bảo vệ tốt chính mình."
"Đa tạ Thi đường chủ."
Giang Bắc Nhiên nhận lấy cái hộp rồi hành lễ.
"Mặt khác... Cái này cũng cho ngươi."
Thi Phượng Lan lại lấy một cái hộp gấm dưới bàn ra, đưa cho Giang Bắc Nhiên.
"Hồn Anh Quả?"
Giang Bắc Nhiên kinh ngạc hỏi.
"Đúng a, hai tháng nay ta chơi rất vui, đây là thù lao đã đáp ứng với ngươi."
"Tạ ơn."
Giang Bắc Nhiên gật đầu muốn nhận thì thấy Thi Phượng Lan bỗng rút tay lại, tội nghiệp nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi sẽ không nhận Hồn Anh Quả rồi không đến với ta nữa?"
"Ừm, sẽ không."
Thi Phượng Lan nghe xong thì vui vẻ hơn. Bấy giờ Giang Bắc Nhiên lại bổ sung thêm:
"Nhưng tần suất ta tới hẳn sẽ giảm xuống."
"Lúc này mà ngươi vẫn thành thật như thế!"
Thi Phượng Lan vừa nói vừa đẩy hộp gấm vào trong ngực Giang Bắc Nhiên:
"Hừ, dù sao ta vẫn còn bảo bối khác, chờ ngươi từ Yểm Nguyệt tông..."
"Đừng nói!"
Giang Bắc Nhiên vội đưa tay ngăn lại.
Hắn vốn bị ý chí của thế giới này nhằm vào, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Nếu lúc này để Thi Phượng Lan nói xong, chỉ sợ trong chuyến đi này, dù mệnh cách hắn có cứng rắn hơn cũng chẳng gánh được.
"Được rồi, có lời gì muốn nói thì chờ ta trở về rồi nói.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì phất tay rời khỏi phòng, nhưng một khắc này, hắn đột nhiên ý thức được...
Chỉ là chơi cờ thôi mà cũng không yên! ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận