Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 332: Đừng Gạt Ta

"Hiệu suất của Ân giáo chủ vẫn cao như vậy."
Giang Bắc Nhiên thấy Ân Giang Hồng tiến vào Hồng gia, hắn đứng ở đằng xa vừa ăn dưa hấu vừa cười nói.
Trước đó Giang Bắc Nhiên thông qua rút quẻ đã tìm được nơi Mộc Dao bị giam.
Nếu không phải Giang Bắc Nhiên tinh thông cả trận pháp lẫn bói toán, e là dù Mộc Dao có vật định vật độc nhất vô nhị trên người đi nữa, hắn cũng chưa chắc tìm ra được.
Đối với loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này, Giang Bắc Nhiên không có chút hứng thú nào. Huống chi còn là dạng đại phiền toái như Mộc Dao. Cho nên, hắn trực tiếp gửi tin tức này cho Ân Giang Hồng.
Dựa vào việc Ân Giang Hồng là Huyền Tông, chỉ cần hắn biết Mộc Dao ở đâu, hắn tự nhiên có đủ loại cách cứu nàng ra, vô luận là động tĩnh lớn hay nhỏ.
Mặt khác, dù sao chuyện này cũng nhờ Hồng Nhã Tuyền báo tin mới giải quyết, Giang Bắc Nhiên cũng không muốn Hồng gia gặp chuyện cửa nát nhà tan, cho nên lúc gửi thư tới Linh Long giáo đã ký tên là môn khách của Hồng gia..
Mặc kệ Ân Giang Hồng có thể điều tra ra phong thư này đến cùng từ đâu thì cũng phải nể một phần ân tình này. Vì người đưa thư này muốn Ân Giang Hồng tha cho Hồng gia một đường sống.
Kể từ đó, chuyện này xem như được giải quyết tốt đẹp, còn lại Ân Giang Hồng đối phó với người bắt cóc Mộc Dao và Lưu gia thế nào thì không phải chuyện của Giang Bắc Nhiên nữa, hắn hoàn toàn không hứng thú.
"Thanh Hoan."
Nghe sư huynh gọi, Cố Thanh Hoan bước nhanh tới bên cạnh bên cạnh, chắp tay hô:
"Sư huynh ".
"Dưa không tệ, rất ngọt."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa đưa một miếng dưa hấu cho Cố Thanh Hoan.
"Đa tạ sư huynh."
Cố Thanh Hoan dùng hai tay nhận dưa hấu, cắn một miếng rồi gật đầu nói:
"Thật sự rất ngọt."
"Chuyện rời khỏi Tập Nguyên trấn xử lý thế nào rồi?"
"Cơ bản đã xử lý thích đáng, cam đoan sẽ không khiến những đại gia tộc kia quá ngạc nhiên."
"Ừm, đừng lãng phí thời gian, tranh thủ kéo quan hệ đi. Nói không chừng về sau vẫn hữu dụng. Mặt khác, Huyền Môn Đan ngươi dùng ba ngày một viên, nó sẽ giúp thân thể của ngươi phát huy Chân Nguyên Thiên Cương Quyết tốt hơn."
Sau khi mua sắm đã đời trong chuyến đi tới Yểm Nguyệt tông, Giang Bắc Nhiên trữ rất nhiều đồ tồn kho, cũng có thể luyện chế thêm nhiều linh dược cao phẩm cho mấy sư đệ.
"Đa tạ sư huynh."
Cố Thanh Hoan nhận lấy cái bình màu lam rồi cung kính nói.
"Được rồi, về trấn đi thôi, mau chóng xử lý xong chuyện còn lại đều xử lý xong."
"Vâng."
Cố Thanh Hoan chắp tay với sư huynh rồi quay người rời đi.
Trong đêm, có thể nói người Hồng phủ ai nấy đều bàng hoàng. Mỗi người đề lo sợ, không biết mọi chuyện được xử lý tới đây rồi.
Hồng Nhã Tuyền đứng ở cửa chính không ngừng bồi hồi, trong lòng tràn đầy tự trách.
"Tiểu muội, về phòng thôi, ta và Nhị ca ngươi chờ ở đây là được."
Hồng Định Phong nói với Hồng Nhã Tuyền.
"Không, ta muốn chờ với các ngươi."
Hồng Nhã Tuyền kiên định lắc đầu.
"Nghe lời đi, bây giờ cái ngươi cần chính là nghỉ ngơi, nếu như..."
"Cha!"
Trong lúc Hồng Định Phong đang muốn khổ tâm thuyết phục muội muội thì Hồng Vinh Hiên ngạc nhiên hô, cũng vọt tới chỗ Hồng Ngụy Đào.
Hồng Ngụy Đào ôm lấy hai nhi tử của mình, trách cứ:
"Bao lớn rồi, ra thể thống gì."
Nhưng trên mặt lại tràn đầy vui mừng.
Tiếp đó Hồng Nhã Tuyền cũng nhanh chóng nhào vào ngực Hồng Ngụy Đào, nước mắt nhẫn nhịn cả ngày lập tức bạo phát.
Hồng Ngụy Đào vuốt nữ nhi tóc nói:
"Nha đầu ngốc, khóc cái gì, cha ngươi không có việc gì rồi."
"Cha! Ô ô ô! Cha..."
Hồng Nhã Tuyền hung hăng cọ đầu vào trong lòng Hồng Ngụy Đào.
"Được rồi, đừng khóc, để người khác thấy còn tưởng Hồng gia ta gặp nạn đấy."
Lúc này, Hồng Định Phong đi lên chắp tay với Hồng Ngụy Đào nói:
"Cha, lần này..."
Hồng Ngụy Đào khoát tay chặn đại nhi tử ổn trọng lại:
"Không sao rồi, lần này các ngươi đã làm rất tốt, đều nhờ có các ngươi."
Nghe được Hồng Ngụy Đào nói không sao, Hồng Định Phong cực kỳ kinh ngạc, hắn biết nhà họ đã làm gì, ma đầu kia sao có thể tùy tiện buông tha Hồng gia họ như thế?
Rất nhanh, toàn bộ người Hồng gia nghe được tin tức cũng chạy tới, nhưng rất nhanh đã bị Hồng Ngụy Đào xua vào trong phủ.
Đêm khuya , chờ Hồng Ngụy Đào trấn an già trẻ trong nhà xong liền đi tới thư phòng.
Hồng Nhã Tuyền vẫn chưa tỉnh hồn lập tức đi theo, vào lúc nàng tính vương tay gõ cửa thì Hồng Định Phong cùng Hồng Vinh Hiên cũng theo tới:
"Tiểu muội, cha mệt mỏi cả ngày, hiện cần nghỉ ngơi, ngươi đừng quấy rầy hắn."
Hồng Nhã Tuyền dừng tay, quay đầu nhìn hai ca ca hỏi:
"Vậy đại ca, Nhị ca tới làm gì chứ?"
"Chúng ta tới đưa trà sâm cho cha."
Hồng Định Phong nâng cao cái khay đang cầm.
"Đừng gạt ta!"
Hồng Nhã Tuyền hô lên:
"Các ngươi nhất định đều biết vì sao ma đầu Phong Châu kia đánh tới cửa đi. Ta cũng là hài tử của cha, sao các ngươi cứ luôn giấu giếm ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận