Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 126: Chỉ Có Một Bình Thôi

Một mực bận rộn đến hừng đông, Giang Bắc Nhiên mới thu xếp xong xuôi cho Cố Thanh Hoan và các tiểu khả ái. Đồng thời cũng đem các loại hạt giống thực vật vùi vào trong sân nhỏ.
"Ba ba ba."
Phủi bùn trên tay xong, Giang Bắc Nhiên đi vào trước bàn gỗ lim vừa được dọn ra, rót cho mình một chén trà đã lạnh.
"Ừng ực... Ừng ực..."
Uống một hơi hết, cổ họng Giang Bắc Nhiên nhẹ nhàng khoan khoái, khiến hắn thoải mái thở ra một hơi.
"Sư huynh, ta còn có chuyện muốn bẩm báo."
Giang Bắc Nhiên đặt chén trà xuống, nhìn Cố Thanh Hoan gật đầu:
"Nói đi."
"Trước đó vài ngày ta phát hiện một tòa đại trạch rất hợp với yêu cầu của sư huynh tại Kim Dao trấn."
"Ồ? Có sao? Rất vừa vặn nha. Như vậy đi, ngươi về nghỉ ngơi một hôm. Giờ Tỵ ngày mai ngươi tới tìm ta, chúng ta cùng nhau xuống núi xem thử."
"Sư huynh, ta không mệt."
"Ngươi không mệt nhưng ta mệt, mau về nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Không kiên trì nữa, Cố Thanh Hoan chắp tay với Giang Bắc Nhiên, đi xuống núi.
Đến ngày thứ hai, Cố Thanh Hoan đúng giờ đi vào sau núi, vừa tới đã thấy sư huynh ném cho mình một cái mũ rơm cùng một đôi giày cỏ.
"Mặc vào đi."
Cố Thanh Hoan không hỏi nhiều, lần lượt mang giày cỏ cùng mũ rơm vào.
Cuối cùng Giang Bắc Nhiên đưa một tấm vải bạt cho Cố Thanh Hoan rồi giải thích:
"Bộ pháp khí này gọi là Mẫn Nhiên, có thể giảm đi cảm giác tồn tại của ngươi. Về sau ra ngoài ngươi cứ mặc nó.”
Dù trước kia Giang Bắc Nhiên và Cố Thanh Hoan xuống núi cũng có cải trang cách, nhưng vì có hệ thống giúp hắn lẩn tránh nguy hiểm nên Giang Bắc Nhiên không quá tốn công trong phương diện này. Mãi tới lần bị Ngũ Đóa Kim Hoa ép tới mức thật sự không còn cách nào khác mới làm ra Mẫn Nhiên sáo trang.
Nếu đã dùng được, đương nhiên sau này nên dùng cho tốt.
"Sư huynh quả nhiên lợi hại, có thể làm ra pháp khí thực dụng như vậy."
Cố Thanh Hoan khâm phục, ca ngợi.
"Đi thôi, xuống núi."
Giang Bắc Nhiên cũng mặc Mẫn Nhiên sáo trang, dẫn đầu đi xuống núi.
Kim Dao trấn cách Quy Tâm tông không xa, nếu Giang Bắc Nhiên dùng toàn tốc lực mà nói, chỉ với thời gian uống cạn chung trà là tới nơi rồi. Bất quá hiện tại vì có thêm Cố Thanh Hoan đi cùng nên chỉ có thể đi bằng hai chân thôi.
Đi được một nửa, Cố Thanh Hoan lấy một cái bình bạc từ trong Càn Khôn giới ra, đổ một hạt đan dược màu đỏ, vừa muốn dùng thì nghe sư huynh hô.
"Đừng dùng."
Ngay sau đó, Cố Thanh Hoan liền thấy một bình ngọc được ném về phía mình.
Cố Thanh Hoan vội đưa tay tiếp lấy, lại nghe sư huynh nói.
"Đây là Thanh Linh Hoàn ta vừa luyện chế, so với Tam Nguyên Đan cho ngươi lúc trước, nó không chỉ giúp ngươi khôi phục thể lực, còn có thể giúp ngươi tăng tốc độ khôi phục và hấp thu huyền khí."
Một trong những loại vật liệu luyện chế Thanh Linh Hoàn là Ngọc Linh Lung mà hắn lấy được từ chỗ Thi Phượng Lan. Ba ngày trước, rốt cục Giang Bắc Nhiên cũng giúp nó thụ phấn thành công, như ý nguyện có được hạt giống.
"Đa tạ sư huynh."
Cố Thanh Hoan nói xong thì lấy một viên đan dược màu lam ra dùng.
"Tê..."
Trong nháy mắt, Cố Thanh Hoan cảm nhận được huyền khí giữa thiên địa vốn hờ hững với hắn nay điên cuồng vọt tới, cấp tốc bổ sung cho thân thể khô kiệt của hắn.
Dù tư chất Cố Thanh Hoan không tốt, nhưng không yếu đến mức chỉ chạy mấy bước là đã phải cắn thuốc, thật sự là vì tốc độ Giang Bắc Nhiên quá nhanh, hắn phải dùng toàn lực để vận khởi Quyển Vân Công mới theo kịp. Từ đó khiến huyền khí của hắn tiêu hao gần như không còn.
Bây giờ, dùng xong Thanh Linh Hoàn này, Cố Thanh Hoan cảm thấy trong nháy mắt bản thân đã khôi phục hoàn toàn, cảm giác rung động này khó nói thành lời.
"Sư huynh, ngươi có tính bán Thanh Linh Hoàn không? Ta biết rất nhiều người tu luyện có nhu cầu cấp bách cần dùng loại dược hoàn này, họ nguyện ý ra giá cao để mua đó."
"Bán thì chắc chắn sẽ bán rồi, chỉ là hiện tại vật liệu luyện Thanh Linh Hoàn này ta không có nhiều, để từ từ rồi tính.”
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau, Cố Thanh Hoan phát hiện dù bản thân dùng toàn lực thôi động Quyển Vân Công thì huyền khí trong cơ thể cũng không xói mòn chút nào, nguyên nhân tự nhiên là hắn hấp thu huyền khí tốc độ muốn so tiêu hao càng nhanh, đây đối với hắn tới nói tuyệt đối là chưa bao giờ có thể nghiệm.
"Quá lợi hại... Sư huynh, đan dược ngươi luyện chế luôn khiến ta chấn kinh. Dù có phóng mắt nhìn toàn bộ Phong Châu, ngươi tuyệt đối có thể là đại sư đứng đầu."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì mỉm cười, đáp:
"Dù ngươi có vuốt mông ngựa thì cũng chỉ có bình này thôi, không nhiều."
"Chữ chữ ta nói đều là chân tâm thật ý."
Cố Thanh Hoan nói một cách âm vang hữu lực xong thì thần sắc đột nhiên có chút cô đơn:
"Đáng tiếc, dù ăn nhiều hảo đan sư huynh luyện chế như vậy nhưng tốc độ tu luyện của ta vẫn chẳng tăng lên chút nào. Chẳng như Ngô sư huynh, nay đã đột phá Huyền Sư, thực sự quá lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận