Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 286: Sát Thần

"Khóc cái rắm gì!"
Giang Bắc Nhiên dạy dỗ Hồng Nhã Tuyền một câu rồi chỉ về phía nàng, nói với Lạc Văn Chu:
"Nàng ngu xuẩn ngươi cũng ngu theo a! Biết rõ có người bấy trí bẫy rập vẫn nhảy vào. Ngươi nói ta nghe xem, ngươi điều tra được gì về cái trại này.” Lạc Văn Chu cúi đầu lập tức trả nói:
"Ta cùng mấy bộ khoái tra được sơn trại này tồn tại đã lâu chứ không phải đột nhiên xuất hiện, không chỉ cướp đội xe của Hồng gia. Bộ khoái còn nói với ta họ từng tới đây dẹp loạn nhưng đám đạo tặc này quá giảo hoạt, lần nào cũng có thể chạy trốn, cho nên không có cách nào một mẻ hốt gọn."
"A !"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì gật đầu:
"Cho nên ngươi cảm thấy ngay cả bộ khoái bình thường cũng có thể đuổi chúng chạy khắp nơi, chắc chắn không phải nhân vật gì lợi hại?” "Vâng..."
Lạc Văn Chu gật đầu.
"Ngu xuẩn! Ngươi đã biết chúng giảo hoạt sao không điều tra thêm các sơn trại xung quanh. Trong phương viên trăm dặm, các sơn trại đều có luật bất thành văn, chỉ cần là đồ của Hồng gia họ sẽ không cướp, chẳng lẽ sơn trại này mọc sừng? Dám cướp đồ của Hồng gia chứng tỏ chúng có vấn đề.” Lạc Văn Chu nghe xong thì sững sờ, đáp:
"Lúc ấy mấy bộ khoái kia không nói với ta mấy tin này... .” "Nói nhảm! Họ ước gì ngươi giúp họ đánh cái sơn trại này, làm sao nói ngươi nghe những phong hiểm trong đó."
"Ta sai rồi..."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên răn dạy Lạc Văn Chu, hai anh em đứng phía sau còn ngơ ngác hơn cả Hồng Nhã Tuyên. Đại ca họ tôn thờ lại bị một nam nhân không biết lai lịch này một chiêu đánh bại.
Bành Tinh nhìn Đồ Giang bất động thì nuốt một nước bọt cái ực, lặng lẽ lùi về sau một bước.
"Đứng đó."
Chỉ vẻn vẹn hai chữ ngắn ngủi lại khiến Bành Tinh đùng một cái quỳ xuống.
"Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng a, ta chỉ là bị người sai sử, chúng bức ta, chúng..."
"Im miệng, hỏi ngươi sao, lải nhải nữa kết cục sẽ như hắn.” Giang Bắc Nhiên liếc nhìn Đồ Giang nằm dưới chân mình.
"Vâng vâng vâng! Ta không nói gì, không nói gì nữa."
Bành Tinh hung hăng gật đầu.
Giang Bắc Nhiên lần nữa nhìn về phía Lạc Văn Chu, nói tiếp:
"Điều tra hay không còn chưa tính, chạy đến sơn trại này khi chưa điều tra được gì là ai dạy ngươi?"
"Ta..."
Lạc Văn Chu ngẩng đầu nhìn sư phụ.
"Ngươi đừng nhìn ta, ta gánh không nổi cái này."
Giang Bắc Nhiên nói xong lần nữa chỉ về phía Hồng Nhã Tuyền:
"Có phải vì nữ nhân ngốc này không? Ta nói ngươi nghe, ngươi chiều chuộng nữ nhân ta không nói gì, nhưng chiều chuộng nữ nhân không có ranh giới chính là phế vật, ngươi hiểu không?” "Vâng! Ta đã nhận được giáo huấn khắc sâu."
Hồng Nhã Tuyên bị mắng ngốc lần nữa khóc rống lên, muốn quệt mồm phản bác nhưng không nghĩ ra phải phản bác thế này, vì lần này nàng ngốc thiệt... .
"Hô..."
Giang Bắc Nhiên khiển trách Lạc Văn Chu xong thì thở dài một hơi.
Hai ngày trước đột nhiên hắn nhận được Anh Phong Điểu của Lạc Văn Chu, nói sẽ hộ tống đại tiểu thư Hồng gia.
Vừa xem thư xong, trước mặt Giang Bắc Nhiên nhảy ra hai lựa chọn.
Lựa chọn một: Không đồng ý.
Ban thưởng: Đông Cực Cấm Kinh (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Đồng ý việc này, cũng trợ giúp Lạc Văn Chu bảo vệ Hồng Nhã Tuyền.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Thấy lựa chọn gợi ý bảo vệ Hồng Nhã Tuyên, Giang Bắc Nhiên thấy kỳ quái nhưng vẫn đoán được bản thân hẳn sẽ phải dính líu gì với người này, vì vậy đã đồng ý với Lạc Văn Chu.
Sau đó trên đường đi, Giang Bắc Nhiên thấy một loại thao tác đơn giản của Lạc Văn Chu mà muốn lao ra ngoài hung hăng mắng ngay một trận, chỉ là cuối cùng vẫn nhịn được.
Hắn biết dù trên phương diện thăm dò tin tức Lạc Văn Chu cực kỳ ưu tú nhưng kinh nghiệm vẫn kém xa Cố Thanh Hoan, vì vậy Giang Bắc Nhiên muốn mượn cơ hội này hảo hảo tôi luyện đối phương một chút.
Bất quá làm sao Giang Bắc Nhiên cũng không ngờ bài thi này đã thất bại, khiến hắn không thể không ra mặt.
Phát tiết xong, Giang Bắc Nhiên cho Lạc Văn Chu một viên Bích Oánh Đan:
"Ăn đi."
"Cám ơn sư phụ."
Lạc Văn Chu nhận lấy Bích Oánh Đan, dùng xong thì cám ơn Giang Bắc Nhiên.
"Ngồi xuống khôi phục đi."
"Đúng!"
Lạc Văn Chu nói xong thì ngồi xếp bằng.
Chờ Lạc Văn Chu nhắm mắt lại, Giang Bắc Nhiên đá hai cước lên người Đồ Giang:
"Đừng giả bộ chết, vừa rồi chỉ đánh ngất ngươi thôi.”
Thấy Đồ Giang vẫn muốn giả bộ, Giang Bắc Nhiên đánh một chưởng xuống kế bên đầu đối phương.
"Nếu ngươi không muốn quyền kế tiếp đánh lên đầu mình, tốt nhất hiện tại ngươi nên tỉnh.” Nghe được câu này, Đồ Giang lập tức đứng lên, quỳ trên mặt đất nói:
"Không biết tiền bối là cao nhân phương nào, tiểu nhân vô ý đắc tội ngài, không biết vị công tử ca tuấn tiếu này là người thân của ngài, nếu biết..."
"Được được được, đừng nói nhảm, trước trả lời ta mấy vấn đề."
Như đã thấy quen việc này, Giang Bắc Nhiên nghĩ tới việc điều tra Hồng gia bèn nói thế.
"Cứ việc hỏi, tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy."
"Ngươi dẫn người Hồng gia tới dây tính làm gì?” "Hồi bẩm tiền bối, tiểu nhân là bị người sai sử mới tới Tuy Nguyên huyện."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì vươn tay bắt lấy cánh tay trái của Đồ Giang, sau đó bỗng dùng lực!
"A! ! !"
"Nói nhảm nữa ta phế cánh tay còn lại của ngươi.” "Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân là Lam Viêm sứ của Thương Viêm giáo, là đà chủ chúng ta phái ta tới đây, nhưng hắn chỉ bảo ta bắt người Hồng gia về, không nói ta biết tiếp theo phải làm sao. Ta thề, ta chỉ biết vậy!” Đồ Giang nén đau, cố gắng nói một cách liền mạch.
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì đá Bành Tinh bên cạnh một cước:
"Hắn nói thật chứ?"
"Là thật, là thật."
Bành Tinh liên tục gật đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Đồ đại ca khúm núm như vậy, cũng càng thêm minh bạch vị thiếu niên trẻ tuổi trước mắt này khủng bố đến mức nào.
Đúng là xui xẻo mà... . Tự nhiên đụng phải một sát thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận