Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 554: Huyền Cơ

"100."
"Nô tỳ đi, đi ngay."
Khổng Thiên Thiên nói xong thì lộn nhào xông ra Tĩnh Tâm điện.
Trong ngự thư phòng, Mộc Dao đã sớm nghe động tĩnh bên ngoài, nàng có chút đứng ngồi không yên. Kỳ thật nàng cũng nghĩ như Khổng Thiên Thiên, muốn lao ra ngoài nghênh đón hoàng thượng, nhưng làm sao cũng không bước ra được.
Trong lúc nàng hung hăng nắm tay áo thì nghe tiếng cửa thư phòng vang lên kẹt kẹt.
Mộc Dao bị hù vội ngồi xuống lại, tiện tay cầm một bản tấu chương lên xem.
"Ngươi xem tấu chương đều xem ngược sao?"
Nghe hoàng thượng nói thế, gương mặt Mộc Dao trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, dùng tấu chương ngăn mặt mình lại:
"Ta cảm thấy trong phần tấu chương này có huyền cơ khác, cho nên mới muốn đảo lại xem thử."
"Thì ra là thế, nhìn ra huyền cơ gì chưa?"
"Vừa rồi... Vừa rồi kém chút đã thấy, bị ngươi làm cho giật mình, dọa tới mất tiêu rồi."
"Ồ? Ngươi là đang trách trẫm sao?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Mộc Dao vội lắc đầu, sau đó lập tức nói sang chuyện khác:
"Hoàng thượng, sao ngài đột nhiên trở về vậy?"
"Làm xong việc tự nhiên trở về. Như thế nào, mấy tháng nay có chuyện gì không.”
Mộc Dao nghe xong, kiêu ngạo hất cằm:
"Có ta trông coi, đương nhiên không ai dám làm trò."
"Vậy thì tốt, về sau ngươi làm hoàng thượng đi.”
Mộc Dao nghe xong, biết mình nói quá đắc ý nên vội vàng cúi đầu:
"Không dám... Hiện tại triều đình có thể an ổn như thế đều nhờ hoàng thượng có mắt nhìn người."
Giang Bắc Nhiên ngồi lên long ỷ, tiện tay cầm một bản tấu chương hỏi:
"Cha lớn của ngươi từng tới chứ.”
"Ừm... Có tới mấy lần."
"Có hỏi tới ta không?"
"Có, hỏi ta có biết bệ hạ đi đâu không."
"Còn gì nữa không?"
Mộc Dao lắc đầu:
"Không có... ."
Vì bây giờ đôi cha con này đều biết một chút bí mật của mình nên Giang Bắc Nhiên muốn cảnh cáo Mộc Dao đừng lắm miệng, cơ mà đến nay hệ thống vẫn không xuất hiện, cho nên Giang Bắc Nhiên cũng bỏ suy nghĩ này đi, lười làm.
Sau khi nghe Mộc Dao nói về tình hình Thịnh quốc ba tháng qua, Giang Bắc Nhiên phát hiện kế hoạch còn thuận lợi hơn hắn nghĩ. Lư Lâm quận đã trở thành dáng vẻ như trong tưởng tượng của hắn.
"Mặt khác, dù Dương Sùng quận không thuận lợi như Lư Lâm quận, nhưng cuộc sống của dân chúng đã tốt hơn trước đó tốt hơn rất nhiều. Hoàng thượng, ngài nói xem, chúng ta có nên mở rộng tân chính lệnh này ra toàn bộ Thịnh quốc không."
"Đương nhiên không được."
Giang Bắc Nhiên bác bỏ.
"Vì sao?"
Mộc Dao khó hiểu hỏi:
"Bây giờ tình huống ở Dương Sùng quận và Lư Lâm quận khiến rất nhiều quận huyện khác hâm mộ. Thậm chí còn có không ít bách tính dọn tới Lư Lâm. Việc này chứng minh chính sách của hoàng thượng ngài rất thành công a."
Nhìn Mộc Dao một chút, Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Thật không biết ngươi đọc sách ngần ấy thời gian đã học được gì nữa.”
"Ta..."
Mộc Dao vừa tính phản bác nhưng nhớ tới mỗi lần phản bác có lần nào nàng thắng nổi Giang Bắc Nhiên đâu. Cho nên Mộc Dao dứt khoát cúi đầu, chuẩn bị nghe xem rốt cuộc mình sai ở chỗ nào.
"Sở dĩ Lư Lâm quận có thể thuận lợi chấp hành tân chính lệnh như vậy là vì trẫm ưu tiên tập trung tài nguyên đến nơi đó. Có nghĩa, dồn tiềm lực cả nước thúc đẩy nó phát triển. Bằng không ngươi nghĩ kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.”
"Về phần Dương Sùng quận, có Yểm Nguyệt tông làm chỗ dựa. Họ vốn đã có tài nguyên tốt, việc thi hành tân chính lệnh không khó. Về phần những quận khác... Nếu bất chợt có lượng lớn lưu dân tràn vào, mỗi vấn đề lương thực đã đủ khó giải quyết rồi. Hiện tại ngươi hiểu chưa.”
"Đã rõ."
Mộc Dao gật gật đầu:
"Vậy... nên làm cái gì với những quận khác bây giờ?"
"Đợi thời cơ chín muồi ngươi sẽ biết."
Giang Bắc Nhiên vừa dứt lời, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Vào đi."
Giang Bắc Nhiên mở miệng nói.
Kẹt một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, Khổng Thiên Thiên bưng mông đi tới:
"Khởi bẩm hoàng thượng, đã chịu phạt xong."
"Ừm, còn chuyện gì khác sao?"
Khổng Thiên Thiên vừa tính nói không có thì đột nhiên như nghĩ tới gì đó, hô:
"Bẩm hoàng thượng, đúng là có chuyện, ba tháng này có một người tên là Hồng Nhã Tuyền vẫn luôn muốn bái phỏng ngài. Nàng tự xưng là đồ đệ của tông chủ Tứ Phương tông của Lan Châu."
Nghe tên Hồng Nhã Tuyền, Giang Bắc Nhiên hơi nhíu lông mày hỏi:
"Nàng nói tới làm gì?"
"Nàng nói là thay tông chủ muốn hợp tác với hoàng thượng, nô tỳ đã nói nàng để hạ lễ lại, nô tỳ sẽ bẩm báo lại cho hoàng thượng, nhưng nàng không chịu, bảo là nhất định phải tự mình đưa cho ngài mới được."
Hạ lễ...
Giang Bắc Nhiên nghe xong âm thầm gật đầu hai cái, xem như có chút hiểu rõ Hồng Nhã Tuyền tới làm gì.
"Lần trước nàng tới là lúc nào?"
"Ừm..."
Khổng Thiên Thiên đếm đếm đầu ngón tay một cái:
"Hẳn là năm ngày trước, nàng còn nói một tuần sau sẽ đến."
"Trẫm biết, lui ra đi ".
"Nô tỳ tuân chỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận