Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 749: Nụ Cười Giai Nhân

Cao Lan Văn cố nén xúc động kêu Giang Bắc Nhiên về, nàng nghĩ đây là nghiệm vụ Thi Hoằng Phương cho hắn, không hoàn thành khẳng định không cách nào trở về giao nộp, lát nữa hắn chắc chắn sẽ ngoan ngoãn trở về.
"Hô.....” Cao Lan Văn lần nữa cầm khối ngọc trong tay thưởng thức, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Giang Bắc Nhiên một chút.
“Sao ngươi lại trở lại?"
Thi Hoằng Phương nhìn Giang Bắc Nhiên đi về, có chút kỳ quái hỏi.
Tất Cao Lan Văn nghe được Thi Hoằng Phương hỏi Giang Bắc Nhiên vì sao đi về.
Không muốn Địa Tạng Chân Tinh sao?
"Tiền bối đừng vội, đợi lát nữa Cao quán trưởng sẽ gọi ta về thôi."
Giang Bắc Nhiên chắp tay nói.
"Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"
"Mười phần."
"Tê..."
Thi Hoằng Phương hít vào một ngụm khí lạnh, nhớ lại hôm đó Giang Bắc Nhiên nói đã nhìn thấu Cao quán trưởng...
Tiểu tử này, thật sự là phong mang tất lộ mà.
Thi Hoằng Phương ho nhẹ một tiếng rồi dùng truyền âm nhập mật nói với Giang Bắc Nhiên.
"Bắc Nhiên a, tựa hồ ngươi... hiểu rất rõ về nữ nhân a?"
Giang Bắc Nhiên lắc đầu đáp:
"Không, vãn bối chỉ biết cách phỏng đoán tâm lý của thượng vị giả mà thôi."
"Ồ?"
Thi Hoằng Phương nhướng mày:
"Vậy ngươi cũng có thể nhìn thấu ta ư?"
"Đương nhiên không thể."
"Ha ha ha ha ha!"
Thi Hoằng Phương cười to:
"Thật ra ta cảm thấy ngươi đoán rất đúng, bằng không chắc ngươi đã bị ta giáo huấn rồi."
"Tiền bối nói đùa rồi."
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Cao Lan Văn đã bắt đầu đứng ngồi không yên, cả đời nàng si mê luyện ngọc. Bây giờ gặp được người có cách luyện ngọc hoàn toàn mới, quả thật lòng dạ ngứa ngáy khó nhịn, vậy mà nàng hết lần này tới lần khác lại không nhìn thấu được Giang Bắc Nhiên.
Vì sao hắn không giống những nam nhân khác, ngoan ngoãn dâng đồ tốt nhất của mình lên cho ta?
Cao Lan Văn càng nghĩ càng thấy giận. Từ nhỏ đến lớn, thứ gì nàng muốn đều có vô số người dù là cướp lấy cũng sẽ cướp lấy rồi đưa cho nàng, nàng sớm đã quen hưởng thụ quen loại đãi ngộ này, sao mà chịu được cảm giác muốn có mà không được chứ!
"Giang... Giang Bắc Nhiên!"
Nghe Cao Lan Văn hô tên Giang Bắc Nhiên, Thi Hoằng Phương âm thầm giơ ngón tay cái cho hắn.
Giang Bắc Nhiên mỉm cười đi tới chỗ của Cao Lan Văn.
Tiểu tử này thật lợi hại a...
Thi Hoằng Phương nhìn bóng lưng Giang Bắc Nhiên, không khỏi nhẹ gật đầu.
"Cao quán trưởng gọi ta có chuyện gì a?"
Giang Bắc Nhiên đi đến trước mặt Cao Lan Văn, chắp tay nói.
"Ta... Ta vừa cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Liêm Lập Chi Pháp so với Song Câu Niễn Pháp của ngươi vẫn có chỗ khác biệt, có thể hay không... Có thể hay không..."
Cao Lan Văn nghẹn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Cao quán trưởng hiểu rõ kỹ năng Song Câu Niễn Pháp này hơn ư?"
Cao Lan Văn nghe xong thì thiếu chút nữa thốt lên ‘đúng’, nhưng vẫn mạnh mẽ nín lại.
"Chủ yếu là so sánh, trao đổi tâm đắc một chút thôi, ta cũng có thể chỉ điểm một hai về liêm lập chi pháp cho ngươi."
"Vậy vãn bối xin đa tạ Cao quán trưởng."
Nghe Giang Bắc Nhiên hoàn toàn tiếp nhận thuyết pháp của mình, Cao Lan Văn đột nhiên cảm thấy hắn thật dễ nói chuyện.
"Vậy chúng ta tới Lang Ngọc hiên trò chuyện tiếp đi, nơi đó là phòng luyện ngọc tốt nhất trong trai của chúng ta, ngươi khẳng định sẽ rất ưa thích."
"Như vậy cũng được, bất quá trước hết ta cần xin phép Thi tiền bối, bằng không như vậy chính là tội loạn xông vào cấm địa."
"Việc này dễ xử lý thôi."
Cao Lan Văn nói xong thì nói với Thi Hoằng Phương:
"Hoằng Phương phủ chủ, ta có thể dẫn hắn tới Lang Ngọc hiên một chuyến không?"
Thi Hoằng Phương thầm khen Giang Bắc Nhiên 10.000!
Giang Bắc Nhiên có thể khiến Cao quán chủ dễ dàng thiếu hắn một nhân tình, quả thật rất ổn.
Diệu a!
Thi Hoằng Phương suy nghĩ một chút, như hạ quyết tâm gì đó rồi nói:
"Vốn là không thể nhưng nếu là giúp ngươi, ta sẽ phá lệ một lần."
"Đa tạ tiền bối."
Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Thi Hoằng Phương rồi chắp tay nói.
Cao Lan Văn mỉm cười nhìn Thi Hoằng Phương gật gật đầu, dẫn Giang Bắc Nhiên đi tới Lang Ngọc hiên.
Nàng vậy mà cười với ta?
Thi Hoằng Phương chỉ cảm thấy trong lòng như bị một đàn hươu con dẫm qua. Hắn từng tặng cho Cao Lan Văn không ít các loại ngọc thạch thượng đẳng cùng các loại công cụ thượng phẩm dùng để điêu khắc như câu đà, yết đà mà nàng cũng chưa bao giờ cười với hắn, đây là lần đầu a.
Hôm nay, hắn chỉ đồng ý với nàng một chuyện nhỏ, vậy mà đã đổi được nụ cười của mỹ nhân!
Tốt cho một Giang Bắc Nhiên a!
Thi Hoằng Phương đi tới bên cạnh Giang Bắc Nhiên, lặng lẽ giơ ngón tay cái cái lên.
Giang Bắc Nhiên đi tới Lang Ngọc hiên thì phát hiện thành phẩm được đặt trong này tốt hơn ở Hằng Nhã trai nhiều. Thậm chí còn có loại ngọc hiếm thấy cỡ như ngọc Hồng Hộc Ngọc.
"Đồ của Cao quán trưởng thật khiến người ta mở rộng tầm mắt a."
Cao Lan Văn nghe nói thế thì không khỏi có chút đắc ý:
"Chỉ những thứ này vẫn chưa đủ gọi là đồ ta cất giữ."
Vẫn còn cái tốt hơn ư! ? ! ?
Giang Bắc Nhiên lập tức có hứng thú, nếu có thể có thứ tốt hơn so với ngọc thì được là tình trạng gì?
Chỉ là nếu hiện tại hắn nói muốn sẽ quá đường đột, vẫn nên chờ cơ hội về sau đi.
Cao Lan Văn cầm một khối điêu khắc bằng ngọc lương linh lên rồi nhìn Giang Bắc Nhiên nói:
"Ngươi nhìn ngọc này xem, thấy thế nào?"
"Đường cong ưu mỹ, công chính nghiêm cẩn, có thể nói chi pháp là dùng tới cực hạn."
Cao Lan Văn tươi cười rồi gật đầu nói:
"Chi pháp đó so với Song Câu Niễn Pháp thì thế nào?"
"Hơi có chút cứng nhắc, thiếu khuyết linh động."
Cao Lan Văn nghe xong cũng không tức giận mà, trầm tư cúi đầu.
"Ngươi nói xem có đúng không?"
"Vậy cũng không đúng, ngọc chứ Hạo Nhiên chính khí có tác dụng chống cự với uế khí được xem là tốt nhất, nhưng nếu đụng phải quỷ quái hoặc thay đổi sát khí, hạo nhiên chi ngọc sẽ trông có vẻ hơi khô khan a."
Cao Lan Văn kiềm lòng không được nhẹ gật đầu, nàng biết Giang Bắc Nhiên nói có đạo lý, nhưng ngọc khí vốn không thập toàn thập mỹ, ngọc khác nhau có hiệu quả khác nhau, đây là thường thức của Luyện Ngọc sư.
Bây giờ biết Giang Bắc Nhiên có bản lĩnh, Cao Lan Văn cũng nói chuyện quá gắt nữa, suy tư một lát rồi mới lên tiếng:
"Thế gian vốn không có loại ngọc nào là thập toàn thập mỹ, nếu truy cầu linh động sẽ thiếu đi Hạo Nhiên chi khí, phẩm cấp sẽ không tốt lắm?"
"Cao quán trưởng nói đúng, nhưng truy cầu thập toàn thập mỹ tâm nguyện suốt đời của ta, nếu có khiếm khuyết tự nhiên là phế ngọc, nhưng nếu phương diện nào cũng tốt, đó chẳng phải ngọc khí hoàn mỹ nhất thế gian sao?"
"Người si nói mộng."
Cao Lan Văn không khỏi thốt ra.
Vì mỗi người quản lí ngọc thạch đều là truyền thừa ngàn năm, mỗi vị Luyện Ngọc sư thường sẽ giỏi ở một phương diện riêng. Nếu được như Giang Bắc Nhiên nói thì chẳng khác nào mộng đẹp thành thật.
Giang Bắc Nhiên cũng không tức giận, lấy một khối ngọc từ trong Càn Khôn giới ra đưa cho Cao Lan Văn.
"Cao quán trưởng nhìn khối ngọc này không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận