Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 109: Hộ Pháp Đàm Anh Hào

Cuối cùng đọc xong câu cuối, Giang Bắc Nhiên mở vạc nước bên cạnh ra, lấy một cuốn sách từ trong đó.
Nếu đã chọn Mặc Ngữ đường, Lâm Du Nhạn tất nhiên có niềm yêu thích với văn học. Cho nên nàng thường xuyên đưa tùy bút của mình cho Giang Bắc Nhiên nhận xét.
Nhưng theo Giang Bắc Nhiên, nàng căn bản là cách một thời gian lại đem nhật ký nàng viết cho hắn.
Giang Bắc Nhiên cất kỹ cuốn sách, đọc tới tờ thứ hai thì biết không phải của Lâm Du Nhạn.
Cần tìm ngươi nhưng không thấy, để lại tờ giấy này.
Kí tên Lục Bạch Quy.
Biết Lục sư huynh không có việc sẽ không tới tìm mình, Giang Bắc Nhiên cất kỹ tờ giấy rồi đóng cửa phòng đi tới Phi Vũ đường.
Xe nhẹ đường quen tới trước cửa phòng Lục sư huynh, Giang Bắc Nhiên gõ nhẹ hai lần.
"Ai vậy?"
Trong phòng truyền ra thanh âm của Lục Bạch Quy.
"Là ta, Bắc Nhiên."
"A, Bắc Nhiên a."
Vừa dứt lời, tiếng bước chân vang lên.
Két cạch một tiếng, cửa được mở ra.
"Bái kiến Lục sư huynh."
Giang Bắc Nhiên khom mình hành lễ.
"Mau ngồi đi."
Lục Bạch Quy rót một chén trà nóng đưa cho Giang Bắc Nhiên:
"Đọc được tờ giấy rồi?"
"Ừm, mấy ngày nay ta không về phòng, vừa về thôi.”
"A ! ta nghe nói hai đường các ngươi hợp tác, cũng phát hiện Lam Tâm đường các ngươi ngày càng náo nhiệt hơn.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười khổ một tiếng, lại hỏi:
"Không biết sư huynh tìm ta lúc này là... ?"
"Nói đến có hơi khó mở miệng, Oanh Hương Hoàn ngươi cho ta lần trước ta đã dùng rồi. Nhất thời không tìm thấy vật thay thế nên chỉ có thể mặt dày tới hỏi ngươi."
"Sư huynh nói quá lời."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì lấy hai bình sứ từ trong Càn Khôn giới ra, để lên bàn:
"Hai bình này sư huynh nhận trước, trở về ta sẽ lấy thêm.”
"Đủ, đủ rồi."
Lục Bạch Quy nói xong thì lấy một quyển sách từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh không thể lấy không đan dược của ngươi được. Đây là một bản tâm pháp ta tìm được trong lúc vô tình, ngươi lấy về nghiên cứu một phen đi, nhìn xem có thể lĩnh ngộ được gì không."
Giang Bắc Nhiên nhìn tâm pháp trên bàn, hắn sao có thể không hiểu.
Hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao tự nhiên sư huynh lại chủ động xin hắn dược hoàn, thì ra mục đích cũng là để có lý do cho hắn tâm pháp.
Vì Giang Bắc Nhiên không tiết lộ thực lực của mình cho sư huynh nên trong mắt Lục Bạch Quy, Giang Bắc Nhiên vẫn chỉ là một sư đệ nhỏ yếu nhập môn năm năm vẫn dừng lại ở Luyện Khí ngũ giai.
Vì thế sư huynh đưa Giang Bắc Nhiên vào tông môn như hắn nhất định phải làm gì đó.
Đối với hảo ý của sư huynh, Giang Bắc Nhiên cũng không cự tuyệt, hắn nhận lấy tâm pháp, hành lễ:
"Đa tạ sư huynh."
"Cám ơn cái gì , trao đổi đồng giá thôi."
Lục Bạch Quy nói xong thì uống một ngụm trà nóng:
"Mặt khác, gần đây ta muốn bế quan một thời gian. Nếu có chuyện, ngươi có thể tìm Cù sư huynh."
Giang Bắc Nhiên vừa cầm lấy chén trà lập tức hỏi:
"Sư huynh sắp đột phá?"
"Cũng không phải, chỉ là hiểu thêm vài đối chiêu mới, muốn chuyên tâm luyện tập mà thôi."
"Vậy chúc sư huynh thuận lợi lĩnh ngộ."
Nếu đột phá trên phương diện tu vi, Giang Bắc Nhiên vẫn có thể giúp một chút, nhưng về mặt chiêu thức thì hắn cũng không rành lắm, về cơ bản chỉ có thể để sư huynh tự lĩnh ngộ thôi.
Hai người hàn huyên một chút thì Giang Bắc Nhiên đứng dậy cáo từ.
Lần này sư huynh bế quan hẳn cũng sắp đột phá, vẫn nên sớm chuẩn bị mọi thứ cho tốt.
Nghĩ đến Phượng Hoàng Hoa còn thiếu, Giang Bắc Nhiên quyết định không về Lam Tâm đường đã hoàn toàn biến dạng mà đi thẳng đến Thủy Kính đường.
...
"Đường chủ, có người bái phỏng."
Trong Đinh Lan thủy tạ, Thi Phượng Lan đang buồn bực ngán ngẩm nghe Tiểu Đóa thông báo có người tới bái phỏng thì vội vểnh tai hỏi.
"Là Tiểu Bắc Nhiên tới à?"
"Không... Là hộ pháp Đàm Anh Hào của Loạn Tinh đường."
"Được rồi !"
Trong nháy mắt, Thi Phượng Lan nằm gục xuống bàn, nhếch miệng đáp:
"Nói ta không có ở đây."
"Nhưng Vu hộ pháp nói, nếu có cao tầng đường khác tới bái phỏng, vì lễ tiết tính tốt nhất vẫn nên..."
"Được rồi, được rồi, ta đã biết, kêu hắn tới sảnh chính chờ ta đi."
"Vâng."
Tiểu Đóa cao hứng lên tiếng rồi lui ra ngoài.
Tiểu Đóa đi vào từ cửa chính, hành lễ với Đàm Anh Hào:
"Đàm hộ pháp, mời người theo ta vào chính sảnh, đường chủ sẽ tới sau."
"Làm phiền."
Đàm Anh Hào gật đầu, đi theo Tiểu Đóa.
"Ồ? Số hoa cỏ này kiều diễm hơn lần tước ta tới rất nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận