Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 690: Hoắc Hồng Phi (1)

Hoắc Hồng Phi nghe xong thì dời một cái ghế, ngồi xuống đối diện Giang Bắc Nhiên, mà Lịch Phục Thành và Hoắc Chí Thượng thì đứng một bên lắng nghe.
"Bắt đầu từ đâu?”
Giang Bắc Nhiên hỏi.
Hoắc Hồng Phi có chút sửng sốt:
"Nói từ lúc ta ở rể Đàm gia đi."
Nghĩ một lát, Hoắc Hồng Phi bắt đầu kể lại.
"Hẳn xá đệ đã nói chuyện Đàm gia diệt Hoắc gia ta cho ngài. Về sau vì đảm bảo an toàn cho toàn tộc, vợ cả ta đã hy sinh, mà ta cũng quỳ xuống hôn ngón chân Đàm Nhuế Hoan."
Nghe Hoắc Hồng Phi kể lại chuyện tàn khốc hắn từng trải qua một cách bình tĩnh như vậy, Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy có phải Hoắc Hồng Phi vốn đã chết, mà người đối diện hắn đây là một người khác không. Một người trong lòng chỉ có ý nghĩ báo thù!
"Ở rể Đàm gia xong, Đàm Nhuế Hoan đối với ta rất tốt, tựa như là chủ nhân đối với sủng vật vậy. Vô luận ta bị ai khi dễ nàng cũng sẽ đứng ra che chở ta, đối với chuyện này ta rất cảm kích, cũng dùng hết khả năng hồi báo nàng."
Nghe tới đây, Hoắc Chí Thượng nắm thật chặt hai tay, dù hắn đã tưởng tượng tới cuộc sống ở rể Đàm gia của đại ca nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe tự đại ca kể lại.
Nhìn đại ca từng vô cùng hăng hái bị mài mòn, tra tấn thành bộ dạng này, Hoắc Chí Thượng thật muốn đi liều mạng với Đàm gia!
Hoắc Hồng Phi mỉm cười lắc đầu với Hoắc Chí Thượng rồi tiếp tục nói:
"Ta theo kế hoạch đã định, toàn lực nịnh nọt Đàm Nhuế Hoan, nàng cũng dần buông lỏng cảnh giác với ta, cùng ta làm một đôi vợ chồng ân ái, mà ta cũng dần hiểu rõ Đàm gia hơn.”
"Chi chủ Đàm gia hiện tại là Đàm Vịnh Đức, đồ đệ của giáo chủ Thương Lôi giáo, tầng quan hệ này ngoại nhân rất ít biết, mà vợ cả Đàm Vịnh Đức chính là tiểu nữ nhi của tông chủ Nhan Tư Uyên Chân Nguyên tông."
Chân Nguyên tông?
Giang Bắc Nhiên không khỏi nhíu mày, cảm khái nước ở Đàm gia đúng là sâu.
Vào lúc các tông ở Lương quốc không ngừng công phạt nhau mà Đàm gia lại có cùng lúc hai chỗ dựa, hơn nữa còn rất ít người biết.
Mối quan hệ thật loạn...
Giang Bắc Nhiên càng nghĩ càng không rõ hệ thống sinh hoạt của Lương quốc, hay nói thật ra nơi này căn bản chẳng có hệ thống gì, mọi người chỉ làm việc mình thấy thích thôi.
Nghĩ vậy hắn lại cảm thấy khá phù hợp với khí chất của Lương quốc a.
"Cho nên ngươi mới cảm thấy, muốn triệt để tiêu diệt Đàm gia, chỉ có thể khiến cho toàn bộ Lương quốc long trời lở đất mới được?"
"Bệ hạ anh minh."
Hoắc Hồng Phi chắp tay với Giang Bắc Nhiên một cái rồi tiếp tục nói:
"Càng hiểu hơn về Đàm gia, ta càng phát hiện đây là sự tồn tại vô cùng đặc biệt tại Lương quốc, không chỉ Thương Lôi giáo và Chân Nguyên tông mà còn có to to nhỏ nhỏ mười bốn tông môn khác đều có người của Đàm gia lẫn vào trong.”
Nghe tới đây, Lệ Phục Thành cũng không nhịn được mà lộ ra thần sắc tò mò.
Dù hắn đã nghe qua về Đàm gia nhưng thật sự không biết nước Đàm gia lại sâu đến mức này.
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một lát rồi hỏi:
"Theo ý của ngươi, đến cùng Đàm gia này ... là sao?”
Hoắc Hồng Phi nghĩ một lúc mới hồi đáp:
"Theo ngu kiến của tại hạ, dường như Đàm gia như giữa cân bằng cho Lương quốc.”
Cân bằng?
Giang Bắc Nhiên hơi nhướng mày, nhưng rất nhanh đã hiểu ý Hoắc Hồng Phi, đồng thời cũng không khỏi cảm khái.
Như Hoắc Hồng Phi nói, người Đàm gia phân tán trong các đại tông môn của Lương quốc, như vậy khi những tông môn này đánh nhau túi bụi, ngươi chết ta sống, người của Đàm gia sẽ đứng ra giảng hòa.
Bắt cái cầu thang cũng tốt, Đàm gia cũng thủ đoạn đặc biệt cũng được.
Nói tóm lại, Đàm gia này cứ như... thủ hộ giả của Lương quốc?
Đại gia tộc Ultraman?
Lương quốc có loại tồn tại như Đàm gia thật khiến Giang Bắc Nhiên có chút ngoài ý muốn, bỗng có cảm giác như mãng phu đột nhiên cầm kim lên thêu thùa vậy.
Trong loạn lại rất có thứ tự.
Đây hẳn là câu nói hình dung tốt nhất về Lương quốc.
Suy nghĩ một hồi về sự thần kỳ của Đàm gia, Giang Bắc Nhiên lần nữa nhìn về phía Hoắc Hồng Phi hỏi:
"Ngươi đã biết Đàm gia là sự tồn tại khổng lồ ở Lương quốc, vậy ta tin ngươi cũng chuẩn bị kế hoạch hoàn thiện để phá hủy nó.”
"Tại hạ không dám nói là hoàn thiện, nhưng cũng đã cố gắng hết sức.”
"Xin lắng tai nghe."
Hoắc Hồng Phi lấy ba quyền sổ từ Càn Khôn giới ra, dùng hai tay dâng lên cho Giang Bắc Nhiên:
"Bệ hạ, để hiểu rõ hơn về những gì tại hạ vừa nói, mong hài xem số sách này trước.”
Giang Bắc Nhiên vươn tay nhận lấy, lật cuốn sổ đầu tiên ra xem.
"Bá... Bá... Bá..."
Trong miếu đường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm lật giấy của Giang Bắc Nhiên.
Mãi đến khi xem xong cuốn đầu tên, Giang Bắc Nhiên mới cảm khái rồi nhẹ gật đầu.
Cái gì gọi là trăm phương ngàn kế? Đây chính là trăm phương ngàn kế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận