Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 418: Hoắc Chí Thượng

"Cành liễu mảnh dài ngọc thông khó hệ, hận không xinh đẹp rừng thưa treo lại ánh tà dương ! ".
Trong Ngự Hoa viên, Giang Bắc Nhiên ngồi trên ghế xích đu nhắm mắt dưỡng thần, Khổng Thiên Thiên ở bên cạnh hát bài vừa học.
Trong Ngự Hoa viên, tất cả mọi người đều say mê lắng nghe âm thanh thê mỹ của Khổng Thiên Thiên, bấy giờ Giang Bắc Nhiên đột nhiên mở mắt, khoát tay nói:
"Đều lui ra đi, trẫm có chút mệt."
"Tuân chỉ."
Đám người nghe xong thì lập tức chậm rãi thối lui khỏi Ngự Hoa viên.
Chờ đến khi tất cả mọi người rời đi, Giang Bắc Nhiên vươn một ngón tay ra, một giây sau, một đạo hắc ảnh từ trên không trung lướt xuống, vững vàng đứng trên ngón tay của hắn.
"Giao! giao! ".
Anh Phong Điểu há to mồm hô.
Giang Bắc Nhiên thuận tay lấy một khối thịt lân thú khô cho Anh Phong Điểu ăn, Anh Phong Điểu một ngụm ăn sạch, vui sướng bay nhảy hai lần rồi giao một cái ống trúc nhỏ cho Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên mở ống trúc ra, đọc tờ giấy nhỏ trong đó thì phát hiện là Lệ Phục Thành gửi tới.
Giang Bắc Nhiên đọc thư, giọng điệu trong thư thập phần khẩn thiết, còn khẩn thiết hơn tấu chương của đám đại thần thích vỗ mông ngựa nữa, cơ mà đọc tới cuối cùng, Giang Bắc Nhiên mới biết đối phương là có chuyện muốn nhờ.
Giang Bắc Nhiên lấy một tờ giấy nhỏ ra, viết xuống hai hàng chữ rồi bỏ vào ống trúc, nhét vào trong lông vũ Anh Phong Điểu.
"Giao! giao! ".
Anh Phong Điểu bay nhảy hai lần rồi hóa thành một đạo hắc ảnh cấp tốc biến mất giữa không trung.
Giang Bắc Nhiên đứng dậy, đi về trước hai bước, trong nháy mắt biến mất trong ngự hoa viên.
Hoàng hôn, ánh mặt trời như lửa đồng chiếu xuống lòng sông, Giang Bắc Nhiên dõi mắt trông về phía xa, tự hỏi mấy vấn đề nhân sinh triết học.
Hôm nay cơm tối ăn gì đây?
Giang Bắc Nhiên chưa nghĩ ra thì âm thanh của Lịch Phục Thành vang lên từ phía sau.
"Tham kiến bệ hạ."
Giang Bắc Nhiên chậm rãi xoay người, phát hiện có một người nữa đi cùng Lệ Phục Thành.
Đối phương bị Giang Bắc Nhiên nhìn thì lập tức chắp tay nói:
"Tại hạ là Hoắc Chí Thượng, tham kiến hoàng đế bệ hạ."
"Hắn chính là người ngươi nói trên thư?"
Giang Bắc Nhiên nhìn Lệ Phục Thành rồi hỏi.
Lệ Phục Thành gật gật đầu, chắp tay nói:
"Đúng vậy, Hoắc huynh đệ hiệp can nghĩa đảm, sau khi gia nhập Thiên Hạ hội của ta đã nhiều lần lập kỳ công, nhân phẩm và tu vi đều là thượng phẩm, vài ngày trước..."
Nghe Lệ Phục Thành như đang báo cáo với bang chủ về tiểu đệ mới thu, Giang Bắc Nhiên khoát tay:
"Nói trọng điểm."
Lệ Phục Thành vừa muốn mở miệng, Hoắc Chí Thượng đã tiến lên một bước nói:
"Lệ phó bang chủ, hay để tự ta nói đi."
"Cũng được."
Lệ Phục Thành gật đầu, lui về sau một bước.
Đầu tiên, hắn thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái rồi mở miệng nói:
"Bệ hạ, từ khi ngài đăng cơ, trên dưới Phong Châu rực rỡ hẳn lên, bách tính an cư lạc nghiệp, chúng ta bội phục không thôi. Bây giờ lực ảnh hưởng của bệ hạ ngài tại dân gian không ai có thể so sánh. Vì vậy, xin thứ cho bỉ nhân mặt dày muốn nhờ một chuyện."
"Nói đi."
"Ta có một con đứa con, có tên là Văn Khang, con ở đâu, ta ở đó. Nhưng..."
Hoắc Chí Thượng nói xong thì thở dài một hơi:
"Bảy năm trước, khi ta tới Phong Dị trang thì bị cừu địch truy sát, cho nên giấu con ta vào một đống cỏ khô, nhưng cừu địch quá nhiều, ròng rã nửa tháng sau ta mới thoát thân được, lúc trở về thì không thấy thằng bé nữa."
Bảy năm trước...
Giang Bắc Nhiên thầm lầm bầm một câu, lại hỏi:
"Lệnh lang mất tích vào lúc mấy tuổi?"
"Vẫn còn mặc tã lót."
Hơi khó à... . Lúc ấy vẫn còn là đứa nhỏ, có khi bây giờ gặp lại cha ruột thằng bé cũng chẳng nhận ra.
Thấy Giang Bắc Nhiên nhíu mày, Hoắc Chí Thượng giận dữ nói:
"Trong bảy năm qua, ta đã tìm bốn phương vẫn không có được tin gì của thằng bé. Cho nên nay mặt dày thỉnh cầu bệ hạ, nếu bệ hạ có thể tìm được hắn, mạng này của ta sẽta cái này ba thước thân thể, Dư Sinh đều là bệ hạ chỗ thúc đẩy!"
Giang Bắc Nhiên nghe xong, tính hỏi thêm nữa thì ba lựa chọn xuất hiện.
Lựa chọn một: Cự tuyệt Hoắc Chí Thượng.
Ban thưởng: Bách Quán Thương (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Đồng ý phái người giúp hắn tìm con.
Ban thưởng: Phong Từ Bảo Quyết (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Tự mình giúp hắn tìm con.
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
"Ồ?"
Giang Bắc Nhiên xem xong không khỏi hơi kinh ngạc, đứa con này của hắn có lai lịch gì mà phải chính hắn đi tìm mới được, là lực ảnh hưởng của Hoắc Chí Thượng lớn hay con hắn lớn đây?
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một lát rồi chọn số ba, mở miệng nói:
"Thì ra thế, nhi tử bị lạc, đổi lại là ai cũng sẽ vô cùng lo lắng, việc này trẫm có thể giúp ngươi."
Hoắc Chí Thượng nghe xong thì toàn thân run lên, trực tiếp quỳ trên mặt đất nói:
"Đa tạ bệ hạ!"
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm luyện đan.
"Miễn lễ, bình thân, trên người ngươi có vật thiếp thân gì của con trai ngươi không?” Hoắc Chí Thượng nghe xong thì suy tư một lát, lấy một đôi giày thêu ra:
"Đây là giày con ta thường mang, không biết có thể không?"
"Có thể."
Giang Bắc Nhiên nhận lấy đồ rồi nói tiếp "Viết ngày sinh tháng đẻ con trai ngươi ra đây, nếu có bức chân dung nào thì càng tốt.” "Cái này... bát tự thì không có vấn đề gì, chỉ là chân dung thì… ta là một người thô kệch, thực sự rất bất lực."
Hoắc Chí Thượng không biết phải làm gì.
"Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng con trai ngươi không?"
"Nhớ kỹ! Bảy năm qua! Từ trước tới giờ, chưa từng quên!"
Hoắc Chí Thượng kiên định nói.
"Nếu thế, ngươi nói, ta vẽ, tận lực miêu tả rõ chút."
Hoắc Chí Thượng nghe xong thì vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu:
"Bệ hạ thật là đúng là tiên nhân!"
Giang Bắc Nhiên bày đồ vẽ ra rồi nhìn Hoắc Chí Thượng gật gật đầu, ra hiệu cho đối phương có thể bắt đầu miêu tả.
Sau nửa canh giờ, Hoắc Chí Thượng nhìn bé tai trong bức họa, nước mắt lưng tròng.
"Diêu nhi... Con ta a!"
Hoắc Chí Thượng cố nén bi thương trong lòng, lần nữa hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Họa kỹ của bệ hạ thật thần kỳ, tại hạ bội phục! Bộ dáng trên bức tranh này thật sự chính là con ta.” "Nếu thế, ngươi về trước chờ tin đi, Phục Thành, ngươi ở lại."
Hoắc Chí Thượng nghe xong thì quỳ xuống, dập đầu với Giang Bắc Nhiên, lúc này mới quay người rời đi.
Chờ Hoắc Chí Thượng đi xa, Lệ Phục Thành chịu không nổi liên tục chắp tay:
"Bệ hạ anh minh thần võ, ngay cả..."
"Bớt nói nhảm đi, trẫm hỏi ngươi, Hoắc Chí Thượng này là nhân sĩ phương nào?"
Lệ Phục Thành đang vuốt mông ngựa thì bị ngựa đá, hắn sửng sốt một lát rồi đáp:
"Hắn là là nhân sĩ ở Hô Tuân trấn, Vân Chu quận."
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên hỏi chuyện này là muốn biết vì sao Hoắc Chí Thượng có thể phát động nhiệm vụ Địa cấp.
"Các ngươi làm thế nào mà kết bạn với nhau?"
"Mấy tháng trước, ta trải qua một trận huyết chiến ở cảng Năm Trang, thiếu chút kiệt sức bỏ mình. May mắn được Hoắc huynh đệ hỗ trợ, mới được cứu về từ cõi chết, sau đó chúng ta trở thành huynh đệ sinh tử."
Lệ Phục Thành nói xong thì có chút bất an hỏi:
"Hẳn hoàng thượng ngài cảm thấy hắn có vấn đề?"
"Đúng thế."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
Hả?
Lệ Phục Thành sững sờ, hắn vốn cho rằng Vương đại ca sẽ trả lời là, cũng không phải. Không ngờ đối phương thẳng thắn như thế, khiến hắn có chút không biết nên nói tiếp thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận