Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 89: Vố Sự Hiến Ân Cần

Ai, còn chưa đủ lớn a, chờ ta lấy được hạt giống hoa mới sẽ lập tức trở về tìm đám tiểu khả ái các ngươi. Linh khí trong sân nhỏ này không đủ cho tất cả các ngươi cùng hấp thụ rồi.
Bất quá thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Giang Bắc Nhiên cũng không muốn nghĩ quá nhiều, hắn bắt đầu làm việc khác.
Trong mấy ngày sau đó, trừ tới Kính Hoa viên chăm sóc hoa cỏ ra, Giang Bắc Nhiên lại về nơi hắn quen thuộc nhất, cho nên thiếu niên hài lòng không gì sánh được.
Thẳng đến một buổi chiều, Giang Bắc Nhiên đang ăn cơm trong phòng ăn, bỗng thấy Tuấn Ngữ sư đệ trực tiếp đi về phía hắn.
Ai, cuối cùng vẫn là tránh không khỏi a...
Thở dài, Giang Bắc Nhiên cấp tốc ăn xong mấy cọng rau còn lại.
"Giang sư huynh, đường chủ kêu ta tới truyền ngươi qua."
"Ừm, dẫn đường đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đứng dậy đi theo Tuấn Ngữ ra khỏi ăn, vẫn như cũ đi tới Tử Hy Viên, không đợi Giang Bắc Nhiên kịp gõ cửa đã tiếng kẹt kẹt vang lên. Một đôi tay kéo hắn vào.
"Phanh."
Cửa gỗ lần nữa đóng lại, Trương Hạc Khanh kéo tay Giang Bắc Nhiên nói:
"Ta biết ngươi làm được mà, không hổ là đệ tử xuất sắc nhất Lam Tâm đường chúng ta."
Ha... ?
Mấy dấu chấm hỏi lớn nhảy ra trên đầu Giang Bắc Nhiên, dọc đường hắn suy nghĩ đủ loại lí do thoái thác, kết quả lại không giống với hắn nghĩ lắm.
Nhìn bộ dáng mờ mịt của Giang Bắc Nhiên, Trương Hạc Khanh bỗng đập vai hắn bằng một bàn tay rồi nói:
"Còn giả bộ với ta, Vu hộ pháp đã tới tìm ta rồi, chuyện đã thành ngươi cũng sớm nói với ta một chút, hại ta hai ngày này gấp... A không, lo lắng cho ngươi muốn chết a."
Vu hộ pháp... ?
Nghe vậy, Giang Bắc Nhiên triệt để hiểu được, khẳng định Vu hộ pháp tới nói về chuyện hợp tác của hai đường a.
Con mẹ nó... Trước đó không phải đã nói thông cảm với nỗi khổ tâm riêng của ta sao? Đột nhiên tới đâm một đao từ phía sau là kiểu gì?
Giang Bắc Nhiên đau đầu nhớ khoảng thời gian mình tiếp xúc với Vu Mạn Văn trong mấy hôm nay, cảm thấy tỷ lệ nàng ta lấy việc công báo thù tư là rất cao.
Ai, Quy Tâm tông này thật là, tầng quản lý ai cũng đều thích lạm dụng tư quyền.
Còn nữa... Vu hộ pháp, ngươi để ta rất thất vọng a.
"Tới tới tới, ngồi, muốn uống gì?"
Trương Hạc Khanh lôi kéo Giang Bắc Nhiên ngồi vào bàn trà, ý cười tràn đầy trên mặt, lấy mấy cái bình sứ ra để trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Này, Tùng Loa, Hỏa Thanh, Kính Đình Lục Tuyết, những thứ này đều là lá trà cực phẩm ta cất giữ đã lâu, tùy ý chọn, tùy tiện chọn."
Nghĩ đến dù sao ván đã đóng thuyền, Giang Bắc Nhiên chỉ đành thản nhiên đối mặt, chọn lấy bình sứ màu xanh đụng Kính Đình Lục Tuyết.
"Phẩm vị tốt lắm!"
Trương Hạc Khanh nhìn Giang Bắc Nhiên giơ ngón tay lên, sau đó mở bình sứ ra, bắt đầu pha trà.
Chờ Trương Hạc Khanh đổ nước nóng vào, một cỗ hương trà trong nháy mắt tràn ngập không gian, Giang Bắc Nhiên tán thán:
"Quả nhiên là trà ngon, hương khí xanh biếc, không biết lá trà này đường chủ mua được từ chỗ nào a?” "Hắc hắc, nếu là người bình thường, ta sẽ không nói đâu, bất quá là Bắc Nhiên ngươi thì khác nha, chờ chút ta viết địa chỉ ra cho ngươi."
"Đa tạ đường chủ."
Giang Bắc Nhiên tạ ơn xong thì trong lòng không khỏi thở dài. Trước kia hắn đến từng hỏi Trương Hạc Khanh chỗ mua lá trà, nhưng vị đường chủ này bình thường đều dùng đủ loại lý do qua loa tắc trách thoái thác, hôm nay ngược lại lại thống khoái đến cực điểm...
Rất nhanh, hai chén trà đã được rót ra, Trương Hạc Khanh nhấp một ngụm rồi nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hỏi:
"A đúng rồi, dựa theo trước đó đã nói, ta sẽ cho ngươi một chỗ tu luyện sau núi nữa. Yên tâm, nhất định linh khí còn tràn đầy hơn so với nơi ngươi đang dùng bây giờ."
Thật đúng là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng...
Hai ngày trước Giang Bắc Nhiên còn vì nơi tu luyện không đủ lớn mà sầu muộn, hôm nay đã có tin tốt hơn đưa tới cửa.
Chỉ là cái giá phải trả hơi cao à.
Nghĩ tới từ nay về sau phải tiếp xúc với bảy nữ nhân ở Thủy Kính đường, Giang Bắc nhiên không khỏi tê hết cả da đầu.
Cám ơn đường chủ xong, Giang Bắc Nhiên cầm chén trà lên, nhấp một miếng, lập tức cảm nhận được tư vị dễ chịu không gì sánh được từ nước trà. Toàn bộ khoang miệng tràn ngập mùi thơm thấm đạm ruột gan.
Thấy thần sắc Giang Bắc Nhiên lộ vẻ thỏa mãn, Trương Hạc Khanh nói:
"Bắc Nhiên a, nếu việc này nhờ ngươi mà thành, về sau ngươi vẫn để tâm nhiều chút.” Ai, quả nhiên vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận