Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 746: Kỹ Nghệ (2)

Hệ thống thật trâu bò.
Nếu nói điểm thuộc tính không phù hợp thì điểm kỹ nghệ chỉ không phù hợp một nửa thôi. Hắn biết gần hết các huyền nghệ cơ bản và kỹ xảo trong đó rồi, chỉ là kỹ xảo thì không nhiều.
Chẳng qua gì trước giờ hắn chưa được trao đổi với bất kỳ đại sư huyền nghệ nào nên mới nghĩ mình cùi bắp.
Thấy Giang Bắc Nhiên sửng sốt, Cao Lan Văn không khỏi đắc ý hơn:
"Hừ, ta biết ngay mà, khẳng định là loại kỹ nghệ quê mùa không leo lên nổi mặt bàn rồi. Dù là ngọc hay kỹ nghệ thì Hằng Nhã trai của ta cũng đứng đầu Đồng quốc, há có thể để tiểu bối vô tri như ngươi soi mói!” Giang Bắc Nhiên nghĩ xong, hắn cũng lười tranh luận với Cao Lan Văn, trực tiếp lấy một khối ngọc Long Khê từ trong Càn Khôn giới.
“Long Khê Ngọc có phẩm tướng và linh khí không kém khối ngọc hộ thân này bao nhiêu, ta sẽ dùng nó để biểu hiện Song Câu Niễn Pháp."
Cao Lan Văn liếc qua một cái liền biết Giang Bắc Nhiên nói không sai, khối Long Khê Ngọc trong tay hắn xác thật gần bằng ngọc hộ thân.
Ngược lại cũng có chút bản lĩnh...
Phải biết sau khi gia công, phẩm tướng và huyền khí của ngọc sẽ có biến đổi, trong nháy mắt Giang Bắc Nhiên có thể nhìn ra phẩm tướng cùng linh khí, của nguyên thạch, còn thuận tay lấy ra một khối không kém bao nhiêu, nói rõ hắn cũng có chút kiến giả trong việc luyện ngọc.
Nhưng cũng chỉ có chút thôi.
Cao Lan Văn hất cằm đến.
Giang Bắc Nhiên không để ý tới cái nhìn của Cao Lan Văn, lấy một cây bút nhỏ dùng để điêu khắc ngọc từ Càn Khôn giới ra.
Vẫn Hương Mặc?
Nhìn đường cong màu đen dần lộ ra trên ngọc Long Khê, Cao Lan Văn phát hiện cây bút của Giang Bắc Nhiên có thấm Vẫn Hương Mặc, loại mực này có hiệu quả ngưng thần, giúp ngọc Long Khê gia tăng sức mạnh.
Cũng có bản lãnh nha...
Nhìn Giang Bắc Nhiên vẽ ra hoa văn Lan Tâm chỉ trong nháy mắt mà chẳng chút lem mực, có thể nói là có tài nghệ không nhỏ a.
Như thế Vẫn Hương Mặc sẽ không ảnh hưởng tới quang trạch của ngọc, càng phát huy khả năng phụ trợ tới cực hạn.
Theo thời gian dần trôi, hình dáng ngọc dần thành, thần sắc Cao Lan Văn cũng thế.
Vì mới rồi nàng còn cười nhạo đây là dã kỹ nông thôn nhưng thật chất đây lại là một loại kỹ năng điêu khắc mà nàng chưa từng thấy qua.
Thấy Giang Bắc Nhiên tiếp tục điêu khắc chi tiết từng bộ phận, Cao Lan Văn không khỏi thầm cảm thán một câu.
“Chứng tỏ trên mặt thư pháp, thành tựu của hắn cũng không thấp.” Điêu khắc ngọc không phải chuyện dễ, quá dùng sức sẽ phá hư kết cấu bên trong của ngọc. Ngược lại sẽ khó mà đạt được hiệu quả như mong muốn, dù là Luyện Ngọc sư có phẩm cấp cao thì khi điêu khắc cũng cẩn thận từng li từng tí như lâm đại địch.
Vậy mà trong lúc điêu khắc, Giang Bắc Nhiên chẳng khác nào họa sư đang vẽ, từng đường hoa văn nhỏ uốn lượn cực kỳ điêu luyện.
"Xong rồi."
Sau thời gian một chén trà, Giang Bắc Nhiên đã điêu khắc xong hình ly hổ lên ngọc Long Khê, đặt trước mặt Thi Hoằng Phương và Cao Lan Văn.
"Đây chính là Song Câu Niễn Pháp, dùng để điêu khắc dạng khôn ngọc như Long Khê là thích hợp nhất. Đương nhiên, đây chỉ là cái nhìn cá nhân của ta thôi. Nếu Cao quán trưởng có kiến giải khác, vãn bối xin khiêm tốn tiếp nhận."
Thi Hoằng Phương không quá am hiểu về luyện ngọc, nhưng vì có nhiều chủ đề để nói chuyện với Cao Lan Văn hơn, hắn đã tìm hiểu qua một hai, vì thế nhìn ra được kỹ xảo điêu khắc của Giang Bắc Nhiên đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao.
Tuy hắn không nhìn ra được cao bao nhiêu nhưng từ cách nói chuyện của Giang Bắc Nhiên với Cao quán trưởng, Thi Hoằng Phương có thể nhìn ra được độ cao của đối phương, có khi ngay cả Luyện Ngọc sư bát phẩm cũng không tìm ra khuyết điểm.
“Tiểu tử này thật biết giấu tài... Chỉ bằng vào nhiêu đây tài nghệ đã đủ đăng đường nhập thất, có được một chức vị trong Thi gia. Nếu không mình bức, chắc hắn bức, chỉ sợ cũng không thấy được loạt tuyệt kỹ này.”
“Thú vị, không hổ là tiểu tử có thể khiến lão tổ tông nhìn với con mắt khác, quả nhiên không phải vật trong ao, ta thật sự ngày càng chờ mong sự thể hiện của hắn.” Mặc dù không thích Giang Bắc Nhiên nhưng Cao Lan Văn ở bên ngọc cả đời vẫn chưa từng thấy loại kỹ pháp này. Hiện tại thấy được, tất nhiên trong lòng có phần ngứa ngáy khó nhịn, mặc kệ mặt mũi hay không mặt mũi mà cầm ngọc Long Khê lên tay quan sát.
"Ngươi... Ngươi học được kỹ nghệ này từ chỗ nào vậy?” "Không thể trả lời."
Giang Bắc Nhiên mỉm.
"Ngươi!"
Cao Lan Văn vốn không quen bị người khác cự tuyệt cảm thấy tức cái lồng ngực.
Nàng hít sâu một hơi, lần nữa mở miệng nói:
"Ta có thể dùng vật ngươi cần để đổi với ngươi."
"Ngươi có lấy gì ra để đổi ta cũng không thể trả lời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận