Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 194: Dòng Độc Đinh

"Cũng chưa chắc.” "Ta chỉ muốn đo tu vi của tiểu tử này thôi."
Lục Dận Long ở bên cạnh nghe xong thì nhíu mày:
"Vừa rồi không phải ta đã nói với Ân giáo chủ ư."
"Ta thật sự khó tin một đệ tử vậy thông minh như vậy lại không có chút thiên phú nào về mặt tu luyện."
Ân Giang Hồng nói xong thì nhìn về phía Quan Thập An:
"Buông tay a, ta chỉ dò xét tu vi của hắn chút thôi."
Nhưng Quan Thập An lại lắc đầu:
"Chút chuyện nhỏ này không nhọc Ân giáo chủ phí công, ta tới giúp ngươi đo, được chứ?” Ân Giang Hồng nghe xong thì cười to:
"Ha ha ha, vậy cũng được, ta là thấy lão gia hỏa ngươi cũng rất tò mò đi, còn bày đặt cái gì mà giúp ta đo."
Quan Thập An không để ý đến Ân Giang Hồng, nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Bắc Nhiên a, nếu ta không làm cho hắn xem, lão gia hỏa này chắc chắn không bỏ qua, vì để về sau hắn không làm phiền ngươi, ngươi chịu chút ủy khuất nhé."
"Ờ ! đại ác nhân ta đây sẽ không bỏ qua đâu. Các ngươi đều là người tốt, chỉ có mình ta là ác nhân được rồi, nhanh đo, nhanh đo đi."
Nhìn một màn này trên đài cao, một đám đệ tử nghe mà chẳng hiểu gì cả, duy chỉ có năm người Liễu Tử Câm là mặt mũi tràn đầy chờ mong.
Trước đó các nàng từng đoán, có lẽ vì tu vi của sư huynh quá cao nên không ai đo ra được tu vi của hắn. Bây giờ có Huyền Tông xuất thủ, sư huynh dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể che giấu tiếp.
Trên đài cao, Quan Thập An đưa tay đặt trước ngực Giang Bắc Nhiên, sau đó nhìn về phía Ân Giang Hồng:
"Đúng là Luyện Khí ngũ giai, lần này ngươi hài lòng chưa?"
"Thật đúng là thiên hạ to lớn, không thiếu chuyện lạ a..."
Vuốt cằm suy nghĩ một lát, Ân Giang Hồng đột nhiên thành thật nói với Giang Bắc Nhiên:
"Ta cảm thấy khẳng định là công pháp có vấn đề, ngươi có muốn đến Linh Long giáo của chúng ta thử một chút không, công pháp của chúng ta..."
"Ân giáo chủ! Ngươi muốn gây hấn với ta!"
Quan Thập An gắt gao nhìn Ân Giang Hồng.
"Thuận miệng nói thôi, với lại ta chỉ muốn hắn tới thử chút, chứ đâu... Được được được, ta không nói, ta không nói nữa."
Thấy mặt Quan Thập An ngày càng đen, Ân Giang Hồng từ bỏ hành vi đào góc tường ngay trước mặt chủ nhà.
Kết thúc khúc dạo ngắn này, hai vị tông chủ Quan Thập An và Ân Giang Hồng cùng nhau trao phần thưởng cho Giang Bắc Nhiên, là một khối anh lung ngọc để làm bàn cờ. Loại ngọc thạch này có tác dụng ninh thần, cực kỳ thích hợp với kỳ thủ ngồi đánh cờ cả ngày.
"Đa tạ Quan tông chủ, Ân giáo chủ."
Giang Bắc Nhiên cao hứng nhận bàn cờ, thi lễ với hai vị tông chủ.
Dù phần thưởng này không liên quan gì tới cùng Ân Giang Hồng nhưng hắn vẫn có thể mặt dạn mày dày cùng Quan Thập An lên trao giải, cho nên cũng chỉ có thể một lần tạ ơn cả hai vị.
"Không ngừng cố gắng, cờ vây có muôn vàn biến hóa, trong đó...” "Được rồi, cờ của ngươi đánh không biết được bao nhiêu còn bày đặt dạy người khác đạo lý, tiểu tử này có chắp ngươi năm nước cờ, ngươi chưa chắc thắng được hắn.” Quan Thập An đã tập thành thói quen bị Ân Giang Hồng xỉa xói nên không để ý đến hắn, sau khi cổ vũ Giang Bắc Nhiên hai câu thì nhìn xuống khán đài hô:
"Chúng ta lần nữa chúc mừng Giang Bắc Nhiên vinh hạnh đoạt chức khôi thủ!"
"Ba ba ba ba ba đùng..."
Trong lúc nhất thời, tất cả các đệ tử đều đứng lên, tiếng vỗ tay mãnh liệt vang tận mây xanh.
Đáng tiếc, chung quy thời khắc quang vinh này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. tiếp đó là thi đấu luyện đan, rèn sắt, trận pháp, chính phái tiếp tục bị quét ngang, quảng trường lần nữa bị lấp đầy bởi tiếng hoan hô của các đệ tử ma giáo.
Mà so với các dạng kỹ nghệ như cờ vây, hội họa thì luyện đan, rèn đúc vẫn thực dụng hơn nhiều, cho nên niềm vui sướng vì Giang Bắc Nhiên đoạt khôi thủ cờ vây của đệ tử chính phái nhanh chóng biến mất.
Lúc ăn cơm trưa, cảm xúc phía bên chính phái lần nữa sa sút. Vốn trước đó họ vẫn có niềm tin thắng được đệ tử ma giáo, nhưng bây giờ thật sự xảy ra, họ vẫn có phần khó mà tiếp thu được.
Mà “dòng độc đinh” khôi thủ Giang Bắc Nhiên tất nhiên đã trở thành ngôi sao sáng nhất.
Trong bữa tiệc, Quan Thập An đã đồng ý cho Giang Bắc Nhiên năm khối linh thạch trung phẩm, cũng khích lệ hắn hai câu. Mặt khác, các tông chủ còn lại cũng nhao nhao tới chúc mừng, nhưng trong mắt các đại lão, cờ vây chung quy vẫn chỉ là thứ tiêu khiển, khen Giang Bắc Nhiên hai câu xong cũng chẳng thêm gì nữa.
Lục Dận Long đưa tiễn một vị tông chủ rời đi rồi quay về tự châm cho mình một chén rượu, cao hứng nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Bắc Nhiên a, lần này ngươi thế đã giúp Quy Tâm tông ta vẻ vang, trở về ta nhất định sẽ ban thưởng thật tốt cho ngươi."
"Đa tạ tông chủ."
Cảm tạ Lục Dận Long xong, Giang Bắc Nhiên đột nhiên cảm thấy trong lòng phát khổ, hắn vốn nghĩ dành được khôi thủ cờ vây sẽ chẳng quá chói mắt. Ai dè đệ tử chính phái lại vô dụng như thế, khiến hắn trở thành tiêu điểm toàn trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận